Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn anh.
“Viễn Chu?”
“Đừng nói với anh em đã quen nhìn thấy sống chết!”
Hứa Tình Thâm cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, đây vốn dĩ chính là quỹ đạo nhân sinh, từ lúc một người vừa được sinh ra đã được định trước phải trải qua.
Nhưng mà có một số người đối với cái chết cũng không sợ hãi, thậm chí sinh lòng hướng tới, nhưng một số người lại sợ muốn chết, hận không thể sống thêm một trăm năm, cả đời.
Hứa Tình Thâm thật sự đã thấy nhiều, nhưng nhân tâm đều như thế này, nếu không phải là không còn hy vọng nữa, ai lại không muốn sống thật tốt? Trong lòng có yêu mới có thể sợ hãi cái chết.
“Viễn Chu, chúng ta còn trẻ thế này, đừng suy nghĩ vớ vẩn!”
Tưởng Viễn Chu ghé lại gần, dựa vào đầu Hứa Tình Thâm, ngón tay anh vuốt ve trên mặt cô.
Có lẽ cái chết năm đó của Tưởng Tùy Vân đã làm trong lòng anh bị bịt kín một tầng nhạt bóng ma không vượt qua được, cho nên hễ thấy trường hợp như vậy, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn cảm thấy tử biệt ở ngay trước mặt.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, hai người con trai của nhà họ Mục đứng chung một chỗ.
Bà Mục cả người không có sức lực, ngồi ở ghế dựa, nửa người còn lại toàn nằm nghiêng dựa vào người người giúp việc ở bên cạnh.
Quản gia Tào đi tới cạnh Mục Thành Quân.
“Cậu Mục, vẫn chưa tìm được mợ cả.”
“Tìm không thấy? Chẳng lẽ cô ta còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121541/quyen-4-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.