Hứa Ngôn nhìn chăm chăm món ăn Hứa Tình Thâm vừa gắp để vào chén mình, cô ta vẫn luôn cảm thấy Hứa Tình Thâm đang nói bóng gió gì đó. Hứa Ngôn ngẩng mắt lên, tầm mắt nhìn vào Hứa Tình Thâm.
Nếu thật sự cái gì cũng đã biết, hẳn cô cũng sẽ không bảo mình đến nơi này chứ nhỉ?
"Chị Tưởng nói đúng, trên đời này mỗi người là độc nhất vô nhị."
Đuôi mắt Hứa Ngôn liếc nhìn Tưởng Viễn Chu. Cô ta không thể trổ khả năng miệng lưỡi của mình trước mặt họ, nếu không một chút sơ hở cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hứa Tình Thâm ăn miếng cơm, tán gẫu chuyện ngày thường với Hứa Ngôn.
"Cô cũng là học y à?"
"Không ạ."
"Tôi đây nghe Lão Bạch nói, vết thương của Viễn Chu là cô xử lý."
"Chuyên ngành của tôi cũng không phải học y, chỉ là học sơ cấp, không ngờ lúc gặp anh Tưởng lại vừa lúc dùng tới."
Hứa Tình Thâm bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra.
"Hóa ra là thế này!"
Hứa Ngôn cảm thấy cổ họng như mắc nghẹn. Tưởng Đông Đình nói thẳng điều kiện của ông ta, cô ta đồng ý, tâm tư Hứa Ngôn đã bị xao động.
Một mặt, cô ta cảm thấy làm như vậy nhất định là không đúng, mặt khác, một sự cám dỗ được phóng đại, bày ra trước mặt, với người bỗng nhiên chạm tới nó như Hứa Ngôn, cơ bản là không có năng lực kháng cự.
"Cô Hứa, hai ngày nữa tôi sẽ cho Lão Bạch đưa cô về thôn vách núi."
Hứa Ngôn thấp thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121542/quyen-4-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.