“Cố Mạc, em có bệnh nhân có bệnh án tương đối phức tạp! Anh có thểgiúp em xem một chút không?” Ứng Mẫn nói xong, ánh mắt nhìn Tiếu Nhiễmđầy phức tạp.Từ buổi gặp mặt lần trước, Cố Mạc cũng không đồng ý gặp cô ta mộtmình nữa, ngay cả liên quan đến công việc có việc muốn nhờ anh. Anh đềulấy cớ bận mà từ chối.
Cô ta biết, Cố Mạc thay đổi là vì Tiếu Nhiễm.
”Đã nhiều năm rồi anh không đụng đến phẫu thuật, sợ không giúp đượcgì cho em! Anh có một người bạn giờ đang làm ở chuyên khoa não bệnh viện trung tâm X!” Cố Mạc nói xong lấy một tập danh thiếp, tìm danh thiếpcủa người bạn học kia đưa cho Ứng Mẫn, “Anh cũng đã nói với cậu ấy. Cậuấy cũng đồng ý rồi, em cứ việc làm phiền cậu ấy!”
Trái tim Ứng Mẫn lạnh lẽo, nhận lấy danh thiếp kia nhưng vẻ mặt lại mất mác: “Cảm ơn anh!”
Nghe giọng điệu của Cố Mạc như vậy chắc hẳn đã có chuẩn bị từ trước. Có lẽ anh cũng không muốn tiếp xúc riêng với cô nữa.
Tiếu Nhiễm có sức hấp dẫn như vậy sao?
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tiếu Nhiễm, phát hiện Tiếu Nhiễm cũng đang nhìncô ta. Nhưng trong ánh mắt kia không có vẻ châm biếm mà là đồng tình.Lòng tự trọng của cô ta không cho phép có người đồng tình, cô ta đứngthẳng lưng, cười nói: “Cố Mạc, hai người mau đi thăm ông Tiếu đi! Gặplại sau!”
Nói xong, Ứng Mẫn mang theo tâm trạng chán nản vào bệnh viện, suốt cả quãng đường cô không quay đầu lại giống như một con phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239360/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.