“Thưa anh, đồ mang về của hai người.” Phục vụ nhìn thấy hai người di ra ngoài, lập tức mang chậu nước nóng rửa tay đuổi theo.
Tiếu Nhiễm ngượng ngùng cười cười:”Cám ơn!”
Cô vậy mà quên mất mang đồ ăn về cho ba.
Trở về hai tay trống trơn, ba sẽ ăn gì bây giờ?
Cố Mạc đón lấy chậu nước nóng rửa mặt, đi về hướng bệnh viện
“Trước kia khi còn đi làm anh đã ăn đồ ăn khách sạn đến phát ngấy.” Cố Mạcthản nhiên cười nói, trong mắt lóe lên sự bén nhọn, giống như nhớ lạihồi ức.
“Đáng thương!” Tiếu Nhiễm ôm lấy cánh tay Cố Mạc, đau lòng nói.”Làm bác sĩ chắc là mệt lắm đúng không?”
“Sao không? Một ngày hơn mười hai giờ khám bệnh, thời gian nghỉ trưa có 30phút, vội vàng ăn xong sẽ phải tham gia giải phẫu. Thậm chí có những cagiải phẫu kéo dài mấy tiếng đồng hồ, căn bản không rảnh mà ăn cơm.” CốMạc buồn bã thở dài. Cuộc sống bận rộn như vậy đã cách anh rất xa rồi,không giống như cuộc sống hiện tại. Kỳ thực đôi khi anh vẫn còn rất hoài niệm. Chính là bàn tay của anh..
“Muốn được nhìn anh mặt áo dài trắng, nhất định sẽ rất tuấn tú.” Tiếu Nhiễm khao khát cười nói.
Cố Mạc trong con ngươi lạnh lẽo:”Không có khả năng!”
Tiếu Nhiễm cảm nhận được sự rét lạnh, lập tức thư lại tươi cười, tự trách cắn môi.
Là cô hại Cố Mạc không thể cầm dao mổ được nữa.
“Đi thôi!” Cố Mạc nắm chặt bàn tay Tiếu Nhiễm, đạm mạc nói.
Tiếu Nhiễm im lặng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239361/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.