Chương trước
Chương sau
“Hiệu trưởng, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và sẽ báo cáo lại.” Cô Vương vừa xin lỗi vừa cam đoan nó.

Đặt điện thoại xuống rồi, cô đau đầu nói:”Toàn những đứa nhỏ không lúc nào làm người ta bớt lo lắng!”

Có đồng nghiệp tò mò hỏi cô tại sao lại như vậy.

Cô ôm cái trán nói:”Ở lớp tôi, Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ bỏ thuốc vào cơm trưa của Tiếu Nhiễm. Mấy người nói đây không phải là ăn no rửng mỡsao?”

“Bọn trẻ bây giờ không còn đơn thuần giống nhưchúng ta hồi trước. Cô vĩnh viễn cũng không thể ngờ bọn chúng sẽ làm rachuyện gì.” Một vị thầy giáo không khỏi cảm khái nói.

“Tiếu Nhiễm kia là người có thể trêu chọc được hay sao? Tôi vừa nghe học tròbáo cáo chuyện này, còn chưa kịp xử lý thì hiệu trưởng đã gọi điện thoại tới, còn bắt tôi ra mặt giải quyết, muốn làm vừa lòng Cố Mạc.” Cô giáoVương ôm ngực khó chịu nói.”Tôi bị bọn trẻ làm cho tức giận đến đaulòng.”

“Cố Mạc? Chính là chồng của Tiếu Nhiễm?” Một cô giáo khác tò mò hỏi.

“Lớp chúng ta cái gì mới mẻ cũng có. Trái tim tôi không biết còn bình tĩnhđược bao lâu.” Cô giáo Vương nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi vănphòng.

Tiếu Nhiễm nhìn thấy Hạ Minh Minh bị chủ nhiệmlớp gọi đi, chỉ lạnh lùng nở nụ cười, rồi tiếp tục làm bài. Gặp phải đềkhó thì túm lấy tay áo Ninh Hạo nói:”Lớp trưởng, cậu xem đề này phảigiải thế nào?”

Ninh Hạo chỉ nhìn lướt qua, liền bắt đầu viết ra những phép tính lên giấy nháp:”Đề này phải làm từ đây, cậu xem…”

Hạ Minh Minh đứng ở trong phòng giáo viên, chết cũng không chịu nhận sai, làm cho cô giáo Vương tức muốn hộc máu.

“Hạ Minh Minh, nếu em còn không chịu nhận sai, cô sẽ gọi Vương Giai Tuệ tới.”

“Người bỏ thuốc chính là bạn ấy, đáng lẽ cô phải tìm bạn ấy mới đúng.” Hạ Minh nhằm đúng vào điểm này chống cự, như một người hấp hối cố gắng dãygiụa. Cô tuyệt đối không thể thừa nhận, một khi thừa nhận rồi, TiếuNhiễm sẽ có cớ trừng phạt cô. Cô không tin Tiếu Nhiễm có thể buông thacho mình. Cha đã đắc tội với viện trưởng, cho dù cô có hối hận, về saucha cũng không được ăn quả ngọt. Cho nên so với bị động, không bằng liều đến cùng.

“Hạ Minh Minh, em đừng tưởng cô không trị được em!” Cô giáo Vương lập tức đứng dậy đi về phía phòng học.

Chỉ một lát sau, cô giáo Vương dẫn theo Vương Giai Tuệ bước vào.

Vương Giai Tuệ căng thẳng cúi đầu hỏi:”Cô giáo Vương, cô tìm em có việc gì ạ?”

“Hôm kia Tiếu Nhiễm bị ngộ độc, là chủ ý của hai trong hai em? Ai mua thuốc? Ai thực thi? Các em mau chóng thành thật nói ra!”

Vương Giai Tuệ nghe được lời của cô giáo, ngược lại rất bình tĩnh nói:”Côgiáo Vương, việc này em đã thú nhận với Tiếu Nhiễm. Ngày đó Hạ Minh Minh phát sinh chút hiềm khích với Tiếu Nhiễm, muốn trả thù bạn ấy, em liềnchủ động đề nghị bỏ thuốc cho Tiếu Nhiễm, làm cho bạn ấy đau bọng cảngày cho bõ ghét. Thuốc là bạn Hạ Minh Minh làm ra, là em tìm cơ hội bỏvào cơm trưa. Cô giáo Vương, cô muốn phạt thì phạt đi ạ.”

“Vương Giai Tuệ, cậu đừng nói năng hàm hồ! Tớ bị cậu lừa gạt, tớ vốn không hềbiết chuyện cậu bỏ thuốc. Cậu ngậm máu phun người!” Hạ Minh Minh dườngnhư muốn giơ tay đánh Vương Giai Tuệ, Vương Giai Tuệ lập tức trốn saulưng cô giáo Vương.

“Hạ Minh Minh!” Cô giáo Vương lớntiếng quát.”Vương Giai Tuệ đã thừa nhận rồi, vậy mà em vẫn còn khăngkhăng không nhận! Trước kia cô đã dạy em thế nào? Cho dù kết quả cuộcthi có như thế nào, chúng ta trước tiên phải làm người ngay thẳng, cólòng khoan dung. Vương Giai Tuệ, em có thể rời khỏi đây. Hạ Minh Minh,em phải ở lại viết kiểm điểm ba trăm chữ.”

“Cô giáo, em thật sự có thể rời đi sao?” Vương Giai Tuệ rụt rè chớp mắt nhìn chủ nhiệm lớp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.