“Vương Giai Tuệ, thuốc là mình đưa cho cậu, nhưng sao mình biếtđược cậu lấy thuốc đi hại người? Tự cậu đưa cho Tiếu Nhiễm lại hắt nướcbẩn lên người mình sao!” Hạ Minh liều chết không chịu thừa nhận.
“Hạ Minh, có gan dám làm dám nhận. Lại nói chuyện nhận sai này, Tiếu Nhiễmsẽ không so đo với chúng ta!” Vương Giai Tuệ cười nói với Hạ Minh.
“Giai Tuệ, nếu như giải thích thì cũng cần thực tâm thành ý mới được. Chúngta đừng ép Hạ Minh. Xin lỗi bị ép thì cũng không có ý gì. Mình biết làai hại mình, thế là đủ rồi!” Tiếu Nhiễm nói xong, liền bắt đầu rời khói, đeo túi sách vào phòng học.
“Hạ Minh, cậu chết cũngkhông thừa nhận đối với chính cậu cũng không có gì hay. Lại nói, haichúng ta đúng là có chỗ quá đáng. Cho tới giờ Tiếu Nhiễm chưa từng hạichúng ta, ngược lại là chúng ta hết lần này đến lần khác trêu chọc côấy. Cậu nói lời xin lỗi đi.” Vương Giai Tuệ thành khẩn khuyên nhủ:“Chồng của Tiếu Nhiễm là Cố Mạc.”
Lúc này, Ninh Hạo đếntrước mặt Hạ Minh nói: “Theo mình được biết, dượng của Cố Mạc là cụctrưởng của WS, ba là viện trưởng viện XX, hẠ Minh. Nếu cậu có thể nhậnsai, việc ba cậu nhận tiền, lấy tiền boa từ thuốc kiểu gì sớm muộn cũngbị tra ra.”
“Cậu... làm sao cậu biết?” Hạ Minh khẩn trương nhìn Ninh Hạo.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Ninh Hạo lạnh lùng nở nụ cười.
Vương Giai Tuệ túm lấy Hạ Minh, thật sự nói: “Cậu đã quên, Ninh Hạo là con trai của tỉnh trưởng.
Hạ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239109/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.