“Em có thể đi! Nhưng lát nữa có thể phải làm một bản kiểm điểm ngắn trước cả lớp!” Cô Vương xua tay cho Vương Giai Tuệ đi về.”Em biết rồi ạ!” Vương Giai Tuệ cảm kích, cúi đầu, “Em chào cô, em về lớp ạ!”
Thấy Vương Giai Tuệ có thể rời đi, Hạ Minh Minh càng tức giận: “Thưa cô, sao cô không phạt người hạ thuốc mà chỉ phạt mỗi em?”
”Bởi vì em ấy đã nhận lỗi lầm và Tiếu Nhiễm đã tha thứ cho em ấy. Thái độcủa em sẽ quyết định hình phạt như thế nào!” Cô Vương nghiêm mặt nhìn Hạ Minh Minh.
”Em cùng lắm chỉ là người đi cùng thôi, ngay cả đồngphạm cũng không được tính!” Hạ Minh Minh mạnh mẽ cãi lại, không chịunhận ái.
Vụ bỏ thuốc kia do Vương Giai Tuệ là chủ mưu hay chủ động bỏ thuốc thì trách nhiệm của cô ta không phải lớn hơn cô sao?
”Đúng thế! Trước kia cô cực kỳ tín nhiệm em, thông minh, tháo vát trong việclớp, thành tích học tập cũng trong top 50. Tại sao em lại thích gâychuyện hả?” Cô Vương mang bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bắtHạ Minh Minh viết một bản kiểm điểm dài hơn ba trăm chữ.
Hạ Minh Minh không cam lòng đưa bản kiểm điểm cho cô giáo: “Em có thể về lớp chưa ạ?”
Cô Vương cầm bản kiểm điểm, đọc sơ một lần, đập mạnh bản kiểm điểm lên bàn: “Không đủ thành khẩn! Viết lại!”
Hạ Minh Minh tức giận. Đây là cô giáo cố tình làm khó cho cô ta mà.
Yêu cầu cô ta viết thành khẩn như thế nào nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239103/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.