Bây giờ Tưởng phu nhân cực kỳ hiểu lẽ, không có ngăn cản.
Cố Mạc nhìn thoáng qua Ứng mẫn, nhanh tay lấy điện thoại đi ra ngoài.
Y tá nhìn thấy Cố Mạc liền tiến lên nghênh đón: "Bác sĩ Cố!"
"Cảm ơn! Trả lại cho cô." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói, anh tuy cười, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác xa cách ngàn trùng, cho nên y tá cũng chỉ biết xấu hổ nhận lấy tiền.
"Anh không cần phải khách khí với tôi a." Tiểu y tá này cười đến đặc biệt xinh đẹp.
Ứng Mẫn xuất hiện đằng sau lưng Cố Mạc, dùng lực ho khan một phen: "Cố Mạc, em với anh nghiên cứu một chút bệnh tình của Tưởng phu nhân!"
Cố Mạc nhàn nhạt gật đầu với tiểu y tá một cái, liền theo sau Ứng mẫn rời đi.
Đi vào phòng làm việc của bác sĩ, Cố Mạc thở dài một hơi: "Ứng Mẫn, trước mặt bác gái, lời nói của cô còn có hiệu quả hơn cả tôi."
"Đó là bởi vì bà ấy cảm thấy người bình thường như em, sẽ không thể cướp đi con rể bảo bối của bà ấy.” Ứng Mẫn nửa trêu đùa nói.
Đáy mắt Cố Mạc hiện lên sự lo lắng, nét mặt cũng lạnh dần.
Ứng Mẫn vì muốn hóa giải xấu hổ liền lập tức cười nói: "Nói đùa anh thôi. Ai chẳng biết anh đã kết hôn a?"
"Tương lai ai cưới được nhân tài như cô mới là người có phúc khí." Cố Mạc nói.
Tuy Ứng Mẫn không nói tới xinh đẹp, nhưng sự ôn nhu thanh cao lịch sự cùng tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238820/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.