Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc như người mất hồn trở lại bệnh viện, nhìn thấy Ưng Mẫn ngồi trong phòng bà Tưởng.
“Ưng Mẫn?” Anh kinh ngạc nhìn đối phương.
Ưng Mẫn đẩy kính cận, thanh nhã cười nói:”Em lo bà Tưởng đột nhiên tỉnh lại, cho nên ở trong này coi chừng. Lỡ bà ấy có tỉnh lại em có thể nói giúp anh.”
“Cảm ơn!” Cố Mạc nói xong liền ngồi đối diện Ưng Mẫn, mệt mỏi dựa vào sô pha. Anh dám mạo hiểm bất chấp bà Tưởng sẽ phát hiện ra đi gặp Tiếu Nhiễm, kết quả cô đã nản lòng thoái chí đến nghe anh giải thích cũng không chịu. Cô ấy thực sự đã hết hy vọng rồi?
“Gặp được Tiếu Nhiễm không?” Ưng Mẫn quan tâm hỏi.
Cố Mạc không hề chú ý đến ánh mắt lóe sáng của Ưng Mẫn, nhắm mắt khàn khàn nói:”Gặp được. Nhưng cô ấy không chịu nghe anh giải thích.”
Trong mắt Ưng Mẫn hiện lên một tia mừng thầm, nhưng rất nhanh biến mất. Cô vỗ nhẹ lên bả vai Cố Mạc:”Cố Mạc, đừng nản chí. Giải thích cũng không nên vội vàng, chờ cơ hội thích hợp.”
“Em đi làm việc đi. Ở đây có anh rồi.” Cố Mạc mở to mắt, lạnh nhạt nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn mím môi, ánh mắt có chút ảm đảm:”Anh nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của bà Tưởng.”
“Được.” Cố Mạc gật đầu.
Ưng Mẫn không có lý do để ở lại, không tình nguyện đi ra ngoài.
Cố Mạc nhìn bà Tưởng đang nằm trên giường, không biết phải làm sao.
Anh vốn cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238824/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.