“Bạn tốt, khách khí làm gì?” Vương Giai Tuệ cười nói.
Mặc kệ kết cục của Tiếu Nhiễm và Cố Mạc như thế nào, bọn họ đều đứng ở bên cạnh Tiếu Nhiễm. Cô cảm thấy vận mệnh của Tiếu Nhiễm quá thương cảm, tuy cẩm y ngọc thực, nhưng lại không vui vẻ. Tiệc cưới ngày hôm qua thành như thế, bọn họ cũng khó chịu thay cô.
Hai tay của Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Vương Giai Tuệ, tựa vào trên vai cô, hốc mắt đỏ lên.
Lúc cô khó khăn nhất, người cổ vũ che chở cho cô ngoài Ninh Hạo ra cũng chỉ có Giai Tuệ rồi.
Mọi người nói hoạn nạn gặp chân tình, quả thật là như thế.
Nhớ tới Tiếu Lạc ác độc trào phúng, cô liền cảm thấy phần tình cảm này của Giai Tuệ rất trân quý.
“Lớp trưởng, mình đói quá, cậu mời bọn mình đi ăn lẩu đi!” Vương Giai Tuệ ôm Tiếu Nhiễm, cười nói với Ninh Hạo.
“Được!” Ninh Hạo không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ba người đi ra, đánh xe taxi, tìm quán lẩu có vẻ nổi tiếng.
Ngồi ở trong quán lẩu, nhìn thấy nước lẩu đỏ rực rỡ, đột nhiên Vương Giai Tuệ hỏi: “Hai người không ăn cay hả?”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Chúng mình đều có thể ăn cay, chỉ là không thể ăn quá cay thôi. Loại này vừa vặn, nếu là lẩu Tứ Xuyên chính tông chắc là không được mất.”
“Vậy là tốt rồi.” Vương Giai Tuệ cười cười.
Từ trong lời nói của Tiếu Nhiễm nói ra có thể thấy cô và Ninh Hạo có bao nhiêu thân thiết. thế nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238804/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.