Lúc Ưng Mẫn đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Cố Mạc đang ngẩn người cầm di động.
“Làm sao vậy?” Ưng Mẫn nhỏ giọng hỏi.
“Tiếu Nhiễm không chịu nhận điện thoại của anh.” Cố Mạc đau đầu xoa mi tâm.
Sau khi Lynda mang di động đến cho anh, anh liền gọi cho Tiếu Nhiễm. Nhưng gọi rất nhiều lần, cô đều không nghe. Không phải “Ngoài vùng phủ sóng” mà là “Chuyển tiếp cuộc gọi”.
Cô hận anh đến thấu xương phải không?
Cố Mạc đau lòng như bị xát muối.
“Cô ấy biết đó là điện thoại của anh?” Ưng Mẫn quan tâm ngồi cạnh anh hỏi.
Cố Mạc nhẹ nhàng gật đầu:”Điện thoại không bị hỏng.”
“Em có chút choáng váng.” Ưng Mẫn ngượng ngùng cười cười:”Vậy mà anh cũng có thể cố gắng làm việc được? Nhóm của em tự xưng là bác sĩ trâu bò đều ở trước mặt anh cảm thấy hổ thẹn.”
Cố Mạc bật cười nói:”Mấy người cấp cứu cho bệnh nhân, còn anh thì mổ thịt của bệnh nhân. Không giống nhau.”
“Xem anh nói kìa! Sản phẩm của công ty anh không phải dùng để cứu người sao?” Ưng Mẫn hờn mát cười nói.
Có lẽ do Ưng Mẫn cười lớn, làm cho bà Tưởng trên giường chậm rãi mở mắt.
“Bác sĩ Ưng?”
“Bác Tưởng, bác tỉnh lại rồi?” Ưng Mẫn nghe thấy bà Tưởng gọi cô, lập tức đến giường bệnh quan tâm hỏi, “Cảm giác đã đỡ hơn chút nào không? Miệng vết thương còn đau không? Có tức ngực không?”
“Miệng vết thương không đau. Đau lòng.” Bà Tưởng nhìn thoáng qua Cố Mạc, bực mình nói.
“Bác thật biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238803/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.