Nghe thấy Lynda nói, Tiếu Nhiễm có chút cảm khái: "Chị Lynda, chị còn hiểu Cố Mạc hơn em. Em đã từng hoài nghi anh ấy."
Cố Mạc lập tức cầm lấy tay Tiếu Nhiễm: "Không trách em. Là anh không có để ý đến cảm xúc của em."
Mấy năm nay, bởi vì vẫn hoài niệm Y Nhiên, cho nên anh đã có thói quen lấy bác Tưởng là chủ. Hôn lễ hôm đó, tuy anh biết Tiếu Nhiễm bị tổn thương, nhưng anh vẫn lựa chọn chiếu cố bác Tưởng. Hành động của anh đã khiến cho Tiếu Nhiễm đau lòng, vì thế mới khiến cô nảy sinh cảm giác nghi ngờ.
"Chú, tay anh thực bẩn!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
Cố Mạc lúc này mới nhớ tới chính mình đang lột cua, trên tay tất cả đều là nước cua. Anh cười đem trên nước cua trên tay bôi hết lên mặt Tiếu Nhiễm: "Vậy thì cho bẩn thêm một chút!"
Tiếu Nhiễm lập tức đánh trả, đem nước cua lau hết lên mặt Cố Mạc.
Lynda thấy một màn như vậy, không khỏi cười lắc đầu: "Cố tổng, thỉnh tự trọng!"
"Hôm nay thật vui." Cố Mạc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lấy ra khăn giấy, một bên lau mặt cùng vết bẩn trên tay áo anh, một bên cười hỏi: "Là vì em sao?"
"Dạ phải!" Cố Mạc không chút nào che dấu trả lời.
"Không xong, áo sơmi hiệu Armani của anh..." Tiếu Nhiễm nhìn đến trên áo sơ mi của anh đầy vết bẩn, càng lau lại càng bẩn, lại thấy ảo não nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
"Lau không sạch thì không cần lau nữa." Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238631/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.