Editor: Chi Misaki
Sau khi toàn bộ kết thúc, Cố Mạc nằm ở trên giường, gắt gao ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm.
"Anh đi mấy ngày này, Dương Nguyệt Quyên cùng Tiểu Lạc có gây phiền toái cho em không?"
"Không có. Chỉ sợ là bị anh chỉnh cho thấy sợ, không dám làm mấy chuyện xấu nữa rồi." Tiếu Nhiễm đắc ý cười nói.
"Một lần cũng không tới tìm em? Vậy ba thì sao?" Cố Mạc cau mày hỏi.
"Cũng không có. Làm sao vậy?" Tiếu Nhiễm bồn chồn ngẩng đầu, hỏi Cố Mạc.
Sau một lúc lâu trầm tư Cố Mạc liền nói: "Đây thật không giống tính cách của hai mẹ con họ."
"Anh không biết là ngày đó anh cực kỳ lãnh khốc sao? Nhát gan một chút khẳng định liền bị anh hù chết. Phỏng chừng cánh tay Dương Nguyệt Quyên còn không có dài ra đâu, có muốn làm mấy chuyện xấu cũng chưa đủ khí lực." Tiếu Nhiễm cười nói.
"Có lẽ vậy." Cố Mạc mím môi mỏng.
"Khẳng định! Đừng nghĩ nữa. Lãng phí tế bào não vì cái loại tiện nhân này thật không đáng." Tiếu Nhiễm nâng khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc lên, cười hôn lên môi mỏng của anh.
Anh xiết chặt vòng tay, ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm cười hỏi: " Em cảm thấy anh rất lãnh khốc sao?”
"Phải! Ông xã của em cực kỳ lãnh khốc!" Tiếu Nhiễm dùng sức xoa nắn khuôn mặt của Cố Mạc. Cô phát hiện ra cô làm việc này đã đến nghiện rồi.
Đáy mắt Cố Mạc mang theo ý cười, nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi Tiếu Nhiễm.
"Đau!" Tiếu Nhiễm né
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238009/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.