Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong, nằm lên giường, mở điện thoại, gọi video call cho Cố Mạc.
Chờ lâu vậy mà chẳng có tín hiệu gì.
"Bận rộn như thế sao?" Tiếu Nhiễm không vui cắn môi.
Gửi cho Cố Mạc một cái tin nhắn, rồi cô để điện thoại sang bên cạnh ngủ.
Nửa đêm, Tiếu Nhiễm đang ngủ say lại cảm thấy như có ai đè lên người.
Cô sợ hãi, hét một tiếng.
"Là anh! Nhóc con, anh về rồi!" Cố Mạc mở đèn lên, ghé xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm lập tức tỉnh táo lại.
Anh vẫn vì cô bị thương mà bay về!
Cô bất mãn trừng to mắt: "Sao anh không nghe lời? Em đã nói với anh là vết thương của em không nghiệm trọng mà. Anh không thể nghiêm túc đi công tác sao? Sao lại vội vàng bay về như vậy!"
"Quả thật anh rất ngoan ngoãn đi công tác mà. Anh thật sự nghe lời em đó. Nhưng mà anh chỉ tập trung công việc của hai ngày xử lý trong vòng một ngày. Sau đó, đặt vé chuyến muộn bay về trong đêm thôi!" Cố Mạc vội vàng giơ tay thề.
Nghe Cố Mạc nói vậy, Tiếu Nhiễm đau lòng, nâng mặt anh lên: "Để em xem nào! Gầy đi như vậy. Mấy ngày nay nhất định anh không ngoan ngoãn ăn cơm, không ngủ đủ giấc!"
"Co lẽ bận quá nên cũng không quan tâm." Cố Mạc xấu hổ, ho khan một tiếng.
"Hừ! Anh mà cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc mà gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238012/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.