Editor: Xẩm Xẩm
Lynda ở trong phòng bếp nấu cơm, liền nghe được phòng khách có âm thanh.
Có trộm đến sao?
Cô lập tức tắt bếp, cầm thìa sắt, rón ra rón rén đi ra phòng bếp. Vừa định đá văng cửa phòng khách, cửa đã bị người ở bên trong mở ra.
“Tặc này còn lớn han.” Lynda thì thào nói, giơ thìa sắt lên đánh qua.
Trịnh Húc đồng loạt bắt được thìa sắt: “Lynda, là anh.”
“Trịnh Húc?” Lynda bất ngờ trừng to mắt: “Anh trở về lúc nào?”
“Tối hôm qua.” Trịnh Húc lấy thìa sắt trên tay Lynda đi, liền đi về phía phòng bếp.
“Đứng lại!” Đột nhiên Lynda bất mãn quát.
Trịnh Húc khó hiểu xoay người: “Đói bụng, có cơm chưa?”
Lynda chạy tới, nhéo vào áo anh: “Anh trở về sao không nói cho em biết, còn ngủ ở phòng khách!”
Con ngươi trong veo mà lạnh lùng của Trịnh Húc lộ ra chút ủy khuất: “Không muốn đánh thức anh.”
Lynda nhảy lên người anh, hai chân cuốn lấy thắt lưng của anh: “Tên ngốc này, anh đánh thức em em càng cao hứng.”
Trịnh Húc sửng sốt.
Anh biết cô một mình chống chọi ở tổng công ty, chắc là vội vàng bận rộn liên tục, còn phải thỉnh thoảng đi chăm sóc Tiếu Nhiễm một chút, cho nên anh mới có thể thông cảm cho cô, muốn để cô ngủ ngon.
“Anh để cho lão nương chăn đơn gối chiếc hơn một tháng, anh nói anh nên bồi thường em như thế nào?”
Trịnh Húc nhàn nhạt cười, kéo Lynda ngồi dậy: “Thưởng thịt!”
Lynda kéo áo ngủ của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238007/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.