Editor: Nhã Y Đình
"Có thể! Nhưng mà....." Cố Nhiên cúi thấp đầu, chạm vào môi Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói: "Có phải em nên khen thưởng anh?"
"Khen thưởng.....gì cơ chứ?" Vương Giai Tuệ không yên, bất an chớp mắt.
Giọng nói của Cố Nhiên lúc tỉnh dậy có một sự gợi cảm đặc biệt.
Giọng anh không trong trẻo mà mang một chút khàn khàn. Nếu không nhìn mặt mà chỉ nghe giọng nói thì sẽ khiến người khác muốn nhào vào anh. Huống chi khuôn mặt của anh vẫn ở trước mặt cô, chỉ cần cô chu môi lên là sẽ chạm vào môi anh rồi.
"Tiểu Lạt Tiêu, cả đêm anh làm quân tử, không phải em nên khen thưởng anh một chút sao?" Cố Nhiên nhíu mày.
"Chẳng lẽ anh không nên làm quân tử sao?" Vương Giai Tuệ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Được rồi! Coi như em thắng!" Cố Nhiên không biết làm sao mà thởi dài rồi để cô rời giường.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt lao ra khỏi phòng ngủ, chạy vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên cô phát hiện bản thân không có cách nào chống cự được mị lực của Cố Nhiên.
Vừa rồi nếu anh mạnh mẽ hôn cô thì nhất định cô sẽ mơ mơ màng màng mặc anh hôn mà quên kháng cự.
Tại sao sinh hoạt thường ngày của cô lại bị bác sĩ Mông Cổ này đảo lộn thế?
Cô dùng sức vỗ hai má đang đỏ bừng, buồn bực nghĩ.
Cố Nhiên nằm trên giường Vương Giai Tuệ, cực kỳ hứng thú thưởng thức cách bài trí trong phòng. Có lẽ bởi vì chỉ có hai mẹ con cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237870/chuong-1075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.