Editor: Chi Misaki
Tuy đơn giản chỉ là sandwich xúc xích cùng cháo trắng, nhưng Cố Nhiên lại ăn đến vui vẻ.
Vương Giai Tuệ không dám tin mở to mắt nhìn Cố Nhiên.
Anh là quá đói đi?
"Nhìn anh làm chi? Là em không đói bụng hay là anh có thể sắc đẹp thay cơm?" Cố Nhiên tà tà cười hỏi.
"Da mặt thực dày! Tảng đá cũng đều thua anh rồi." Vương Giai Tuệ cũng không nhìn Cố Nhiên nữa mà vùi đầu vào ăn sáng.
Cố Nhiên được một trận thoải mái cười to.
Chỉ cần nhìn thấy Giai Tuệ, tâm tình của anh liền như thời tiết tháng 5, vạn dặm khởi sắc.
Nha đầu này thật thú vị!
Thật muốn nhanh chóng ôm cô về nhà.
Cơm nước xong, Cố Nhiên liền ngồi vào ghế sofa trong phòng khách để xem ti vi, tự do tự tại giống như đang ở chính nhà mình vậy.
"Anh còn chưa về nhà?" Vương Giai Tuệ thu thập xong này nọ, vẫn còn nhìn thấy Cố Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hỏi.
Anh đã rời nhà hơn một tháng, người nhà anh khẳng định cũng rất nhớ anh, còn anh thì lại rú rú ở nơi này của cô không đi.
"Không vội." Cố Nhiên vỗ vỗ đùi, cười nói, "Qua đây cho anh ôm!"
Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: "Bác sĩ Mông Cổ, có thể đừng dính người như vậy được không?"
"Không thể!" Cố Nhiên duỗi thẳng cánh tay, một tay túm Vương Giai Tuệ vào trong ngực,vây cô ngồi lại trên đùi anh.
"Để cho em xuống!" Vương Giai Tuệ xấu hổ vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237868/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.