Tiếu Nhiễm bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, hoảng sợ nhìn phía ngoài cửa sổ.
Gió rít gào chui qua khe cửa sổ, thổi loạn bức màn.
Ngoài cửa sổ, từng đạo sấm sét vang dội.
Tiếu Nhiễm trừng to mắt, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tia chớp sáng choang lóe ra một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện một gương mặt mơ hồ cùng một ánh đèn pin chói mắt.
Đầu đột nhiên đau đớn.
“Nha đầu!” Cố Mạc vừa vào nhà, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm cuộn trong ở trên giường, lấy tay ôm đầu. Anh lập tức đau lòng chạy nhanh tới, ôm cô vào trong lòng an ủi: “Đừng sợ, chỉ là sét đánh.”
“Đột nhiên đau đầu quá.” Tiếu Nhiễm dùng lực lắc đầu, khó chịu nói.
Cố Mạc nhìn thấy trên trán của Tiếu Nhiễm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, liền đau lòng rút khăn tay ra lau giúp cô: “Có phải học quá nhiều không? Ngày mai đừng làm bài nữa, nghỉ một ngày.”
“Uhm.” Tiếu Nhiễm suy yếu dựa vào trong lòng Cố Mạc: “Chồng ơi, ngày mai em muốn đi thăm mẹ nuôi.”
“Không phải hôm nay đã đi rồi sao?” Cố Mạc sờ sờ mặt Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn.
“Em biết anh bận rộn, tự em đi thăm mẹ nuôi là được, chị Y Nhiên mất, mẹ sinh bệnh lại không có người thân ở bên cạnh sẽ rất khó chịu.” Tiếu Nhiễm nói.
“Ngày mai anh có xã giao, không thể chăm sóc em được.” Cố Mạc thật sự lo lắng để tự cô đi thăm bác gái.
“Đầu em không đau nữa hả?” Cố Mạc lo lắng nhìn cô. Sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237664/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.