Editor: Chi Misaki
Cố Mạc ngồi ở trên ghế sofa trong vòng khách, một bên cùng ba nhàn nhã chơi cờ, một bên nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Nổi gió rồi.Xem ra trời lại sắp mưa to." Cố Hoài Lễ cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Trời mưa xuống là muốn giữ khách sao." Cố Mạc nhíu mày cười nói.
Cố Hoài Lễ nghe thấy con trai nói liền quay đầu, liền thấy Tần Viễn Chu nắm tay Cố Tương từ trên lầu đi xuống.
"Bác trai, cũng không còn sớm. Cháu xin phép được về ạ." Tần Viễn Chu khách khí nói với Cố Hoài Lễ.
"Nhìn trời như sắp đổ mưa rồi, lái xe cũng không an toàn. Đêm nay cậu ở lại đi. Lầu ba còn phòng khách, chỉ là có chút đơn sơ." Cố Hoài Lễ lạnh nhạt nói."Hi vọng Tần thiếu gia không ghét bỏ."
"Bác trai, bác gọi thẳng tên cháu là được ạ." Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Cố Tương, do dự nói, "Cháu lần đầu tới nhà..."
"Trên tay em gái tôi nuôi từ bé cũng đã đeo nhẫn của cậu, còn có cái gì không thể?" Lúc này Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trên bậc thang, trêu trọc cười nói."Xem kìa! Trời cũng đã mưa! Anh nói này, em rể, đây là ông trời muốn cậu ở lại."
Ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa gió đã bắt đầu nổi lên.
"Ý trời." Cố Nhiên đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, cười nói.
Cố Tương nhìn thấy trời thực sự mưa to, liền ôm lấy cánh tay Tần Viễn Chu: "Mưa rất lớn,anh ở lại đi. Phòng khách lầu ba không có ai ở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237665/chuong-1176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.