Editor: Nhã Y Đình
Tuy không nỡ nhưng nửa đêm Cố Tương vẫn âm thầm xuống tầng, về phòng mình.
Sau khi Cố Tương rời đi, Tần Viễn Chu có cảm giác cô đơn khó nói nên lời.
Thật sự rất muốn mỗi khi tỉnh dậy, mở mặt đều thấy Cố Tương đang nằm bên cạnh.
Muốn lấy cô vào cửa sớm một chút, ngày nào cũng nhìn cô, an ủi nỗi nhớ thương như lửa thiêu cỏ khô của anh.
Trời mưa cả đêm đến sáng hôm sau mới ngừng.
Ăn xong điểm tâm, Tần Viễn Chu mới đề xuất với trưởng bối Cố gia là muốn dẫn Cố Tương về thành phố B gặp cha mẹ anh.
"Quyết định rồi sao?" Cố Hoài Lễ nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu.
Tần Viễn Chu lập tức gật đầu. Anh hiểu rõ, Cố Hoài Lễ sợ anh dao động, không có chủ kiến. Anh cực kỳ xác định tình cảm mình với Cố Tương.
"Tiểu Tương!" Cố Hoài Lễ nhìn về phía con gái.
"Ba!" Cố Tương khẩn trương nắm lấy tay Tần Viễn Chu.
"Đừng sợ, ba không định ngăn cấm các con. Tần gia không giống như gia đình bình thường khác. Con không được tùy tiện, lễ phép với trưởng bối một chút. Chúng ta là gia đình bình thường, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Nhớ kỹ: được là may mắn của chúng ta, không được cũng là số mệnh rồi!" Cố Hoài Lễ nghiêm túc dặn dò.
"Con hiểu ạ!" Cố tổng nghẹn ngào gật đầu.
Từng câu từng chữ của ba đều ẩn chứa tình yêu và sự lo lắng với cô. Ba sợ cô bị trưởng bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237660/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.