Editor: Chi Misaki
Tưởng phu nhân nhìn thấy Cố Mạc, lập tức lộ ra vui mừng: "Tiểu Mạc, cháu tới vừa lúc. Hân Hân nói một lát nữa sẽ qua."
Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm tới trước ngực, nhàn nhạt cười nói: "Bác gái, là Nhiễm Nhiễm muốn tới bồi người.Cháu hôm nay còn phải đi xã giao, có chút vội vàng, liền không thể bồi chị Tiểu Phùng được rồi."
Cố Mạc cố ý nhấn mạnh 3 chữ” chị tiểu Phùng” với Tưởng phu nhân.Phùng Hân đối với anh cũng chỉ là một người xa lạ có quen biết mà thôi.
Tưởng phu nhân lúc này mới đưa ánh mắt dời về phía Tiếu Nhiễm: "Đến đây ngồi đi."
"Mẹ nuôi, hôm qua mưa cả đêm, hôm nay không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát, con bồi người đi dạo vườn hoa." Tiếu Nhiễm tiến lên phía trước nhiệt tình nói.
"Tôi không thể ra gió." Tưởng phu nhân đạm mạc nói.
"Ở trong phòng kín cũng không tốt." Cố Mạc cười nói."Hít thở không khí trong lành mớ có lợi cho sức khỏe. Tiểu Nhiễm, em lên tầng tìm cho bác gái một cái mũ hoặc một cái khăn quàng cổ."
"Vâng." Tiếu Nhiễm lập tức cười chạy lên lâu.
"Tiểu Mạc, cháu không biết Hân Hân chính là lễ vật mà Y Nhiên muốn tặng cho chúng ta hay sao?Cháu vì sao lại không thích con bé?"Sau khi Tiếu Nhiễm lên lầu, vô cùng không vui nhìn Cố Mạc.
"Cháu không phải không thích cô ấy.Cô ấy là một cô gái tốt, không hề vì cuộc sống khó khăn mà lùi bước, ngược lại còn sống một cuộc sống cực kỳ đặc sắc. Nhưng cháu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237659/chuong-1180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.