Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc vừa xuống xe, liền nhận được một cuộc gọi. Nhìn thấy tên người gọi đến, anh ôm điện thoại nói với Tiếu Nhiễm:”Anh nghe điện thoại, em lên lầu trước đi.”
Tiếu Nhiễm gật gật đầu rồi đi vào trước.
Cô không muốn can dự vào công việc của anh.
Cô chỉ cần thẩm thấu trong cuộc sống của anh.
Tài xế Tiếu Trương hạ cửa kính xe xuống, cũng thức thời ra khỏi xe.
Cố Mạc nhận điện thoại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:”Cô Liêu, chào buổi tối.”
“Anh Cố, tôi đồng ý!” Giọng Liêu Phàm có chút khàn khàn, dường như vừa mới khóc.
“Ok! Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, mau chóng sắp xếp chuyến bay đi Mĩ cho hai cha con cô. Nhất định tôi sẽ trả lại gương mặt hoàn mỹ cho cô.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
Anh biết mình làm vậy với Liêu Phàm thật tàn nhẫn, nhưng vì hạnh phúc của em trai và Giai Tuê, anh phải làm như vậy.
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một gương mặt bình phục…” Liêu Phàm cười chua chát, “Bình thường.”
Đúng vậy, bình thường!
Cô muốn được như người bình thường, có thể thoải mái đứng dưới ánh mặt trời.
Không bị người ta nói là quỷ.
“Cô Liêu, tôi biết tôi làm thế này rất ích kỷ. Vì tôi không muốn bị cảm giác tội lỗi hành hạ, nên cô nhất định phải nhận lời xin lỗi của tôi. Sau khi dưỡng bệnh xong, cha con cô cũng cần phải sống.” Cố Mạc vô cùng thành khẩn nói.
“Được.” Liêu Phàm thở dài thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237598/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.