Editor: Xẩm Xẩm
Cố Nhiên khuấy chén cà phê, hồi lâu mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng khuôn mặt hoàn mỹ trong trí nhớ ở đối diện anh.
“Liêu Phàm... em... mấy năm nay có tốt không...?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tốt?” Liêu Phàm đẩy một bên mặt ra, trào phúng nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên quay đầu, âm thanh khàn khàn nhận lỗi: “Thực xin lỗi. Anh không nên kích thích em.”
Anh không rõ chuyện năm đó đã có những gì, thế nào khi gặp lại lại biến thành như vậy. Một nửa giống như thiên sức, một nửa giống như ác quỷ.
“Không có gì đâm không kích thích. Nếu anh chỉ muốn hỏi tôi có sống tốt không, tôi có thể trả lời anh. Tôi rất ổn. Hẹn gặp lại.” Liêu Phàm nói xong, đứng lên từ biệt.
“Liêu Phàm!” Cố Nhiên giữ lấy tay cô.
“Buông tay!” Liêu Phàm nằm chặt hai tay, bức chính mình phải lạnh lùng.
Cô không nên trở về, càng không nên không nỡ rời xa.
Lúc Cố Mạc đến tìm cô, cô nên đi theo ba rời khỏi thành phố A.
“Có phải vì em bị thương... nên mới...” Cố Nhiên xoắn xuýt nhìn cô.
Liêu Phàm dùng lực thoát khỏi tay anh, nén lệ chạy ra quán cà phê.
Cố Nhiên vừa định đuổi theo liền bị phục vụ viên ngăn lại. Anh vội vàng thanh toán rồi chạy theo, Liêu Phàm đã chặn một chiếc taxi lại, đang muốn ngồi vào trong.
Anh đi nhanh đuổi theo, đồng loạt bắt được cánh tay của cô: “Liêu Phàm...”
“Buông tay!” Liêu Phàm quay mặt, cố nén lệ.
Khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237600/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.