Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc dựa ở đầu giường, nhìn Tiếu Nhiễm trước ngực vì hoan ái mãnh liệt mà ngất đi, trong mắt đầy sự yêu chiều.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên trán cô.
Anh có thể phụ tất cả mọi người nhưng chỉ riêng cô thì không.
Anh sẽ không để cô khóc như Liêu Phàm kia.
Với Liêu Phàm, anh chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Yêu nhưng không để đáp lại.
Có chút cảm tình nhưng thân bất do kỷ.
Cô ấy và Cố Nhiên đã là quá khứ, sẽ không thể nối lại được.
Cố Mạc ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, tâm trạng nặng nề: "Bé con, nói cho anh biết, anh không làm sai!"
——
Cố Nhiên lái xe lòng vòng cả đêm, đi khắp thành phố cũng không thấy Liêu Phàm đâu.
Lúc tờ mờ sáng, rốt cuộc anh cũng từ bỏ, dừng xe bên bờ sông, mê mang nhìn mặt trời mọc.
Đã có lúc, anh và cô đã ngồi cạnh nhau, vai kề vai, ngồi chờ mặt trời mọc bên bờ sông.
Kỷ niệm thời thơ ấu giống như một quyển sách, vĩnh viễn không phai mờ, khắc ghi trong lòng anh.
Anh còn nhớ rõ, mỗi khi cô nhăn mặt, nở nụ cười đều xinh đẹp biết nhường nào.
Anh giữ lại tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ của cô, nhưng lại không nghĩ rằng tất cả những vẻ đẹp đó đều đã trở thành hồi ức mà anh vĩnh viễn không thể với tới.
Anh thương xót cho hoàn cảnh của cô, muốn giúp nhưng lại không tìm thấy cô.
Mấy năm nay, cô sống thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237597/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.