Editor: Chi Misaki
Thời điểm Tiếu Nhiễm tỉnh lại, Cố Mạc vẫn còn đang ngủ.
Lần đầu tỉnh dậy sớm hơn Cố Mạc, Tiếu Nhiễm có chút đắc ý.
Cô nghịch ngợm đếm từng sợi lông mi trên mắt anh, lúc nhìn thấy anh nhíu mày khi đó, cô lập tức ghé vào ngực anh giả bộ nằm ngủ.
Cố Mạc cười cù eo Tiếu Nhiễm khiến cô cười lên vô cùng xinh đẹp, anh liền nói: "Nha đầu, vừa mới là ai nghịch mặt anh?"
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi với Cố Mạc: "Em a!"
Cố Mạc nhẹ nhéo nhéo cái mũi của cô.
"Keo kiệt!" Tiếu Nhiễm ngây thơ kháng nghị. Anh thật đúng là mang thù!
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm cười, làm bộ như hồ đồ hỏi.
Tiếu Nhiễm cũng không chịu kém cạnh, không để cho anh được như ý nguyện, cô giả bộ ngay thơ chớp chớp mắt: "Không biết. Làm sao vậy?"
Cố Mạc nhíu mày.
Tiếu Nhiễm cười nâng khuôn mặt lạnh lùng của anh lên, hôn một cái trấn an: "Sinh nhật vui vẻ! Chú!"
Cố Mạc lập tức nở nụ cười: "Nghịch ngợm! Thì ra em vẫn nhớ rõ."
"Sinh nhật của anh em sao có thể quên?Em đã đem sinh nhật của anh ghi tạc vào trong đầu rồi." Tiếu Nhiễm chỉ chỉ vào đầu, khẽ cười nói.
Cố Mạc dùng sức ôm anh, thanh âm khàn đục nói: "Anh đã nhiều năm không sinh nhật rồi."
Mấy năm nay, người nhà vẫn không ai dám tổ chức sinh nhật cho anh, sợ động đến nỗi đau trong lòng anh. Bởi vì sáu năm trước vào ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237595/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.