Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm bị một trận tiếng ho khan đánh thức.
Tỉnh lại chuyện thứ nhất cô làm đó là vọt tới bên giường bệnh.
"Tâm can bảo bối..." Tiếu Bằng Trình cố sức vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của con gái, "Ba đây... Không phải là nằm mơ đi?"
"Ba! Đây không phải mộng!" Tiếu Nhiễm kích động cầm lấy tay ba, một bên nước mắt tuôn rơi, một bên trả lời.
Nhìn thấy nước mắt của con gái, Tiếu Bằng Trình cảm giác như tim mình đang bị nghiền nát.
Ông có lỗi với Nhã Lam, hại bà mất sớm, hại Tiểu Nhiễm từ nhỏ đã không có mẹ.
Ông không đủ tư cách làm một người ba.
"Tiểu Nhiễm, tội nghiệt của ba... Rất nặng." Tiếu Bằng Trình thống khổ nói.
"Ba, cái gì ba cũng không cần nói. An tâm dưỡng bệnh cho thật tốt." Tiếu Nhiễm khẩn trương che lấy miệng ba mình, để cho ông không cần nói thêm gì hết.
Bác sĩ đã nói qua, ba không thể lại kích động.
"Dì con..." Tiếu Bằng Trình nhớ tới Dương Nguyệt Quyên liền hận không thể xé bà ta thành trăm mảnh.
"Có cái gì để thân thể ba hoàn toàn khôi phục rồi hãng nói. Chúng ta còn nhiều thời gian." Tiếu Nhiễm điềm đạm cười nói.
Xem ra ba chồng nói không sai, ba quả thực đã tỉnh lại rồi.
Cô cũng không cần lo lắng chính mình sẽ trở thành cô nhi không cha không mẹ.
Cố Mạc đi tới, nhàn nhạt cười nói với Tiếu Bằng Trình: "Ba, ba cứ yên tâm dưỡng bệnh. Những thứ khác cứ giao cho con. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237459/chuong-1280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.