Editor: Nhã Y Đình
"Bởi vì anh chọc em giận mà khóc!" Cố Nhiên hối lỗi trả lời.
"Em bị cảm động!" Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên, vừa khóc vừa cười.
Cố Nhiên cúi đầu, che đôi môi Vương Giai Tuệ, cùng triền miên.
Khi anh kéo khóa váy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cố Nhiên ảo não rời khỏi người Vương Giai Tuệ, đi đến ban công nghe điện thoại.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt đưa tay cố gắng kéo khóa váy đằng sau. Có thể vì khẩn trương, cũng có thể vì xấu hổ mà cô không kéo lên được.
"Không cần kéo!" Cố Nhiên nở nụ cười mị hoặc, tắt điện thoại, ngồi xuống ôm Vương Giai Tuệ vào lòng.
"Ai gọi điện thoại vậy?" Vẻ mặt Vương Giai Tuệ đề phòng nhìn Cố Nhiên.
Sao anh lại cười tà ác đến thế chứ?
"Mẹ vợ!" Cố Nhiên cười tà tà.
"Mẹ em?" Vương Giai Tuệ vội vàng định tránh khỏi lòng Cố Nhiên, "Có phải mẹ nói anh mau chóng đưa em về nhà không?"
Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi về phía phòng ngủ, "Bác gái bắt anh viết báo cáo trải nghiệm sản phẩm!"
"Báo cáo trải nghiệm sản phẩm gì chứ?" Vương Giai Tuệ bối rối níu chặt cổ áo Cố Nhiên.
Sao cô lại có cảm giác bị mẹ ruột bán đi thế này?
"Bao cao su!" Cố Nhiên thần bí nháy mắt với Vương Giai Tuệ.
"Cái gì?" Vương Giai Tuệ chấn kinh, mở to mắt, hai má đỏ bừng.
Quả nhiên, cô bị mẹ ruột bán đi.
Mẹ ơi là mẹ!
"Không phải tháng trước mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237461/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.