Editor: Nhã Y Đình
Lúc Cố Nhiên tỉnh lại thì thấy người bên cạnh đã trùm chăn cuộn tròn người lại.
Anh cười, vén chăn lên: "Tiểu Lạt Tiêu, trùm chăn như vậy sẽ khó thể!"
Vương Giai Tuệ vén một góc lên nhưng vẫn bóc kín người.
"Cẩn thận không thở được!" Cố Nhiên không biết làm sao mà htowr dài.
"Không cần anh quan tâm!" Giọng nói thẹn thùng của Vương Giai Tuệ vang lên dưới chăn.
"Đó là việc bình thường của hai người yêu nhau, không cần xấu hổ!" Cố Nhiên vén một góc chăn, chui vào, nhìn Vương Giai Tuệ, cười tà nói.
Khuôn mặt Vương Giai Tuệ ửng hồng, quay lưng lại, không dám đối mặt với Cố Nhiên.
Hôm qua, cô lai có thể nhiệt tình như vậy.
Không còn mặt mũi gặp người khác nữa!
Cô lấy tay che mặt!
Cố Nhiên leo sang, đối diện với Vương Giai Tuệ, xốc chăn lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nhẹ nhàng gỡ hai tay cô xuống.
Vương Giai Tuệ mở to mắt, khó xử cắn môi.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Vương Giai Tuệ, Cố Nhiên hận không thể nhập cô vào trong xương tủy mình.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái đáng yêu như vậy.
Những người bạn gái trước của anh đều cực kỳ cởi mở, gợi cảm, có rất ít ngươi sẽ xấu hổ vì chuyện này.
Sự thẹn thùng của cô đã khiến anh thật sự động lòng.
"Hối hận vì đã cho anh sao?" Anh cười hỏi.
Vương Giai Tuệ lập tức lắc đầu.
"Vậy em trốn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237458/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.