Cố Tương và Giai Tuệ cùng hát tình ca, Trần Lương nói chuyện mới phát hiện.
Anh xấu hổ nhìn Giai Tuệ: “Muốn đổi một tay không?”
“Không có việc gì.” Vương Giai Tuệ nói.
Chỉ là hợp xướng một ca khúc, cô còn không phong kiến như thế.
Trần Lương cười cười.
Có lẽ là hai người hát quá hay, cho nên những người khác đều quên đánh bài, chuyên chú nghe hát, chờ hát xong, nhiệt liệt vỗ tay.
Vương Giai Tuệ nghe tiếng di động kêu, liền bỏ điện thoại lại, đi ra ngoài nghe.
“Bác sĩ Mông Cổ, tan làm rồi à?” Cô cười hỏi.
“Uhm.” Cố Nhiên thở dài: “Vừa phẫu thuật xong.”
“Mệt mỏi là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.” Vương Giai Tuệ đau lòng nói.
“Em đang làm thêm à?” Cố Nhiên nghi ngờ hỏi.
“Không, đi hát với Tiếu Nhiễm, có cả chị Cố Tương.” Giai Tuệ trả lời ngay: “Chỉ thiếu anh.”
“Xin lỗi, vợ bé nhỏ.” Cố Nhiên có lỗi nói.
“Anh không cần nói xin lỗi, chỉ là em thấy bọn họ có đôi có cặp nên nhớ anh.” Cô thuwogn tâm nói.
“Chờ anh bố trí công tác bên này rồi qua đó nhìn em.” Cố Nhiên nói.
“Anh cứ yên tâm công tác, không cần để ý đến em.” Giai Tuệ lập tức nói: “Thật là chỉ là em nhớ anh, không có gì đâu.”
“Anh cũng thế.” Cố Nhiên khàn khàn nói.
Hốc mắt Giai Tuệ lập tức đỏ lên: “Bác sĩ Mông Cổ, em không muốn học đại học, em chỉ nhớ anh.”
Thật sự nhớ… Cố Nhiên.
Nhớ nhung là một loại bệnh nặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236946/chuong-1539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.