Chương trước
Chương sau
Bởi vì có thai phụ ở đây, cho nên mọi người tản sớm, nhưng vẫn đang trong thời gian cấm cửa ký túc xa.

Cố Mạc thuê cho Giai Tuệ căn phòng cách vách, sau đó mang Tiếu Nhiễm về phòng. Tiếu Nhiễm lại từ chối rồi.

“Em muốn ngủ cùng Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc làm nũng.

“Sợ cô ấy cô đơn?” Cố Mạc thấp giọng hỏi.

Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu: “Anh Cố Nhiên không ở đây, một mình cậu ấy sẽ khổ sở.”

“Em không nghĩ là một mình anh sẽ tịch mịch.” Cố Mạc oán giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.

“Anh là đàn ông.” Tiếu Nhiễm cười hôn nhẹ lên môi mỏng của Cố mạc.

“Được rồi.” Cố Mạc cười vò tóc cô: “Đi ngủ sơm một chút.”

“Uhm.” Tiếu Nhiễm cười khoát tay với Cố Mạc.

Tiếu Nhiễm dò xét nhìn Cố Mạc vào phòng cách vách mới quay người đóng cửa lại.

Cô cười bổ nhào vào trong lòng Giia Tuệ: “Cách mạng thành công, hôm nay cậu ngủ tối với mình.”

“Cậu cũng không sợ buổi tối anh cả sẽ nhớ cậu.” Giai Tuệ cười trêu chọc Tiếu Nhiễm.

“Ngày nào cũng gặp, nghĩ nhớ cái gì chứ?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.

“Anh cả dạy cậu rồi hả?” Giai Tuệ nằm úp sấp trên giường, gác hai chân lên nhau, tò mò hỏi han.

Tiếu Nhiễm nằm úp sấp bên cạnh Giai Tuệ, bất mãn nói: “Uhm, Cố Mạc đúng là phúc hắc, mình thấy anh ấy xuất hiện ở mấy bậc thang trong phòng học liền hoảng sợ. Anh ấy đưa mình đến đại học Q, vậy mà cũng không nói cho mình biết. anh ấy thật hư hỏng!”

“Người đàn ông không xấu phụ nữ không thích.” Giai Tuệ cười khẽ nháy mắt mấy cái.

Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ tâm tình khoái trá hàn huyên nửa đêm, bên kia Cố Mạc trừng mắt nhìn trần nhà đến tận nửa đêm.

Vốn nghĩ muốn thu lại Tiếu Nhiễm tiếp tục như keo như sơn, kết quả gối đầu một mình khó ngủ.

Ngủ không được, anh đứng lên làm việc.

Mãi đến khi thất thần không mở được mắt ra nữa, anh mới lấy kính mắt ra, mệt mỏi ngủ.

Ngày hôm sau, Tiếu Nhiễm nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của Cố Mạc, lập tức kinh ngạc hỏi:”Chú, anh bị ai đánh rồi hả?”

Cố Mạc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Em biết rõ rồi còn hỏi.”

Tiếu Nhiễm hì một tiếng nở nụ cười: “Không có em thì khó ngủ như thế sao?”

“Cố Mạc nói bên tai cô: “Gối đầu một minh khó ngủ, biết không?”

“Biết rõ.” Tiếu Nhiễm nhếch mũi chân lên hôn anh một cái.

Đạt được an ủi cuối cùng anh cũng lộ ra tươi cười.

...

Tiếu Nhiễm đi vào trường học liền thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không đúng, tậm chí có vài người xì xào bàn tán.

Trên mặt cô có chư sao?

Vẫn là trên cổ có dấu hôn?

Tối hôm qua cô đâu có ở cùng Cố Mạc.

Cô nghi ngờ đi qua cột thông báo, phát hiện một đống người vây ở đó xem náo nhiệt.

Có tin tức gì?

Cô tò mò đến gần, đám người tự động lùi ra để cho cô một con đường, khiến cô đi qua rất dễ dàng.

Lúc cô đi vào, thấy ảnh chụp và chữ trên đó, sửng sốt.

Tất cả ảnh chụp đều là cô và Cố Mạc, có một chút là ảnh chụp ở ngày tuyên bố GX, mặt cô hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng, mà càng khiến cho cô không có cách nào phủ nhận chính là ảnh chụp cô và Cố Mạc hôn môi trong xe đỗ ở cửa đại học B.

Là ai chụp?

Phía sau cô tỏa ra từng đợt lương khí.

Có người theo dõi cô và Cố Mạc, lại còn chụp ảnh, sau đó có thể đăng lên báo và internet, cũng như dán lên toàn bộ các cột.

Mặt trên viết “giáo viên Cố và sinh viên nữ chơi trò mập mờ.”

Người nào đê tiện như thế?

Đây là muốn hủy diệt nghề nghiệp của anh, cũng muốn hủy diệt thanh danh của cô.

Cô tức giận đến mưc giật toàn bộ ảnh chụp xuống, cầm chạy đi tìm Cố Mạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.