Trút hết được đè nén trong lòng, Lâm An đã dần bình tĩnh hơn . Nằm trong vòng tay vững chãi của anh, Lâm An đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh ánh sao qua khung cửa sổ . Giọng trầm thấp như chìm vào dòng kí ức cũ .
Một thời gian sau khi sang Anh, em đã mắc chứng rối loạn trầm cảm nặng . Cô đơn, sợ hãi, không thể tin tưởng bất cứ ai . Đó là cảm giác mà em đã phải trải qua . Mỗi khi đêm đến, em còn không dám chợp mắt dù chỉ một giây . Em sợ chìm vào giấc ngủ rồi bản thân sẽ bị nhấm chìm không thể tỉnh dậy . Mỗi lần như thế em chỉ có thể một mình chịu đựng khóc trong âm thầm . Và đến bây giờ cơn ác mộng ấy lại quay lại ...
Càng về cuối câu giọng cô càng nhỏ lại, cả người run lên từng nhịp .
Bạc Tử Sâm lặng lẽ siết chặt vòng tay . Anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu, cất giọng trầm thấp :
'Bây giờ đã có anh bên cạnh em . Em không cần phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ nữa . Anh mong em sẽ dựa vào anh nhiều hơn ."
Lâm An khẽ cười mỉm, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm khiến cô an lòng đến lạ .
" Trước khi gặp được anh, em đã nghĩ cuộc đời em chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc báo thù cho gia đình . Nhưng từ khi gặp anh, em đã có suy nghĩ khác ....
Chợt Lâm An ngừng lại . Cô ngước lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3746330/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.