Lâm An cau mày trước hành động của Chu Hoài Thu . Cô giựt tay khỏi bà ta lùi lại một bước . Viện trưởng thấy vậy cũng vội tiến đến kéo Chu Hoài Thu về sau . Cô ta lấy từ trong túi áo viên kẹo dúi vào tay bà ta .
" Nếu bà ngoan ngoãn ngồi yên thì lát nữa sẽ được cho thêm kẹo, được không?"
Chu Hoài Thu gật đầu lia lịa rồi giựt lấy viên kẹo bỏ vào miệng nhai nhai cười tít cả mắt .
Viện trưởng Tông Vũ Thi sau khi dỗ ngọt Chu Hoài Thu thì quay lại nhìn Bạc Tử Sâm và Lâm An . Trên mặt như viết " như hai người thấy đấy " . Sau đó chị ta dẫn hai người sang văn phòng riêng để nói chuyện .
Quãng đường đến văn phòng viện trưởng không quá xa . Cô sóng vai cùng anh đi cách Tông Vũ Thi vài bước chân . Bạc Tử Sâm cúi xuống nhìn Lâm An lại lơ đãng . Anh dừng bước kéo cô lại. Giọng trầm ấm đầy lo lắng đan xen khẽ hỏi :
An An, em sao thế ? Em lại đau đầu à ?
Lâm An hơi giật mình . Cô lắc đầu nhìn về phía căn phòng 309 nói :
" Anh cũng thấy bà ta điên thật rồi ?"
Nhớ lại từng biểu cảm trên khuôn mặt đen sạm gầy gò đầy nếp nhăn kia, Lâm An chắc chắn bà ta là điên thật .
Cơ bắp đang căng cứng liền thả lỏng hẳn ra khi nghe cô nói . Anh nắm lấy tay cô, khẽ thở phào một hơi . Ánh mắt vẫn dõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3746331/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.