Chương trước
Chương sau
Cuối cùng người mang thương tích đầy mình là cô phải đi dỗ dành người khác .

Lâm An khế cười trêu chọc Lộ Nguyên :

" Hết giận rồi ?"

" Em đã nói là không giận mà "

Lộ Nguyên xù lông phủ nhận .

Lâm An chỉ bật cười . Cứng đầu .

Sau đó Lộ Nguyên cũng rời đi .

Trong phòng chỉ còn lại mình cô . Lâm An chán quá nên mở ti vi lên xem . Vừa hay nghe được tin tức Hầu tước Angus William bị Quân đội Hoàng gia Anh tịch thu tài sản, chính thức bị xoá khỏi giới Quý tộc Anh.

Gia tộc Hầu tước William là gia tộc đã có lâu đời, lắm dây mơ rễ má phức tạp, quan hệ với phía Hoàng gia cũng không tồi . Sao tự nhiên...

Cô đương nhiên biết Châu Du là con trai thứ của Hầu tước William vậy nên mới cảm thấy lạ . Liệu có phải trùng hợp ?

Trong lúc Lâm An đang trầm ngâm suy nghĩ thì anh bước vào . Thấy cô đang ngồi trên ghế liền hỏi :sao em lại xuống giường ? "

Cô không đáp mà hỏi ngược lại :

" Anh hết bận chưa ?"

Khi mọi người còn chưa đi khỏi thì Lý Mộ bước vào nói với anh gì đó .

Sau đấy liền thấy anh rời đi cùng Lý Mộ tới giờ mới trở lại .

"Ừ"

" Ở xưởng có việc ạ ?"

" Không, là chuyện tìm người thay thế mấy lão già trong EA "

Lâm An gật gù " à " một tiếng .

Chuyện anh là hội chủ EA cô cũng biết rồi, không bất ngờ lắm .

Chợt Lâm An ngừng lại, hỏi :

'Chuyện Hầu tước Angus William là anh làm à ?"

Bạc Tử Sâm không đáp vội . Anh khẽ nhướng mày .

Biết rồi à ?"

Lâm An liền chỉ tay vào màn hình ti vi đáp :

"Vâng"

" xem như có qua có lại thôi "



Bạc Tử Sâm không phủ nhận tức là cô đoán đúng .

Muốn lật đổ một gia tộc Hầu tước có nguồn gốc lâu đời, còn nhiều lần nhận huân chương của Hoàng gia Anh không phải chuyện đùa .

Cô thật sự không ngờ thế lực của anh lại lớn đến thế .

Bạc Tử Sâm thấy cô im lặng liền hỏi:

" sao thể ? "

" Không có gì "

Cô lắc đầu, còn nói đùa :

" Em còn chưa kịp ra tay mà anh đã xử lí xong rồi "

Bạc Tử Sâm cất tiếng cười giòn . Anh vòng sang ngồi cạnh cô, nói :

" Chuyện của em thì cũng là chuyện của anh "

Lâm An chỉ mỉm cười .

Bỗng có tiếng "cộp cộp" truyền từ ngoài cửa, kèm theo đó là giọng nói trầm khàn :

Con nhóc kia, biết ta đến cũng không tới gặp là sao ? "

" Đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm để ý đến lão già này nữa ?"

Lâm An quay đầu về phía cửa . Nhìn thấy Hạ Chính đang chống gậy

bước vào thì khế gọi :

" Thầy "

Hạ Chính chống cây ba tong mạ vàng bước vào. Thấy Bạc Tử Sâm đứng ngay ghế, ông cất giọng trầm khăn :

" Cậu Bạc cũng ở đây à ?"

Anh chỉ khẽ gật đầu .

Còn Lâm An thấy Hạ Chính thì đứng dậy muốn ra đón ông nhưng Hạ Chính vội xua tay :

" Thôi khỏi, lão già này tự đi vào được . Chưa đến mức để người thương tích đầy mình ra đón "

Hạ Chính vừa chống gậy vào vừa quét mắt nhìn Lâm An một lượt .

Con nhóc này bị người ta bắt nạt cũng không nói một tiếng với ông . Lại để bản thân ra nông nỗi này . Nói xem người làm cha làm thầy như ông có giận không ? .

Lâm An nghe giọng điệu cũng biết thầy giận . Cô cũng làm nũng trước để bảo vệ cái tai .

" Sức khỏe thầy không tốt mà còn lăn lội bay qua đây . Là con không tốt, thầy đừng giận ."



" Hừ . Xem như trò biết điều "

Hạ Chính nghe con gái nuôi quan tâm là nguôi giận ngay.

Lâm An chỉ tủm tỉm cười . Cô nhìn Bạc Tử Sâm đang rót nước mời Hạ Chính thì trịnh trọng giới thiệu :

" Thầy, đây là bạn trai con, Bạc Tử Sâm "

Anh cũng lễ phép chào hỏi :

" Chào bác Hạ, cháu là Tử Sâm, bạn trai An An. Lâu rồi không gặp, bác vẫn khỏe chứ ? "

Hạ Chính nhìn vào đôi mắt hổ phách đen láy sâu thẳm của anh giây lát rồi cũng đáp lời :

" Tôi vẫn khỏe . Cảm ơn Cậu Bạc có lời hỏi thăm "

'Hai người quen nhau sao ?"

Lâm An bất ngờ hỏi . Không những quen mà cô còn nghe ra thái độ

của thầy đối với anh có chút kiêng dè.

Hạ Chính không nói rõ chỉ trả lời qua loa :

" Ừ, trước đây bạn trai con từng cứu thầy "

" Chuyện từ bao giờ vậy thầy ?"

Cô chưa từng nghe qua có chuyện này.

Hạ Chính không muốn nói thêm, ông đánh trống lảng sang chuyện cô bị thương :

" Trò biết quan tâm lão già này từ bao giờ vậy ? Trò lo cho mình trước đi . Trò nhìn trò xem có chỗ nào lành lặn không ? Sao lớn bằng này rồi mà không biết nguy hiểm thì phải bảo người lớn à ? Đến đứa trẻ lên ba còn dễ bảo hơn trò.."

Đến rồi, đến rồi...Lâm An bị Hạ Chính mắng đến không nói gì được .

" Trò đừng trách ta già cả lải nhải nhiều . Ta cũng vì lo cho trò thôi ...khụ...khụ ...

Hạ Chính mắng liền mạch đến nỗi họ khụ khụ . Lâm An vội đưa nước, nói :

" Vâng vâng thầy mắng phải . Là con không tốt, lớn rồi vẫn để thầy phải lo, là con không tốt ...Thầy uống nước cho nguôi giận "

Bạc Tử Sâm bên cạnh nhìn Lâm An chịu trận ngồi nghe Hạ Chính mắng mà khẽ cười, lên tiếng :

' Bắc Hạ mắng hay lắm "

" Anh.."

Hạ Chính suýt sặc nước, còn tưởng mình nghe nhầm nhưng khi biết không phải do tai mình lãng, ông mắng tiếp :

" Trò nghe chưa . Đến bạn trai trò còn thấy ta nói đúng .....

Lâm An bất lực ngồi chịu trận, còn không quên liếc mắt nhìn về phía anh . Được lắm . Phản rồi .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.