Hạ Chính mắng một hồi cũng thôi . Ông nhìn Lâm An mặt mày chán nản ngoan ngoãn chịu trận thì khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp, giọng dịu hơn hẳn :
' Tiểu Ân không ổn lắm . Trò qua xem chút . Từ giờ đến khi Linda tới thì Tiểu Ân nhờ trò . Còn Thập Thất thì ngày kia ta sẽ đưa cậu ta về Anh an táng đoàng hoàng . Trò không cần bận tâm, lo nghỉ ngơi cho tốt
'Dạ vâng . Thầy đi luôn ạ"
"Ừ"
Nói rồi Hạ Chính chống gậy đứng dậy .
Bạc Tử Sâm thấy vậy thì lên tiếng :
để cháu tiễn bác "
' vậy phiền Cậu Bạc rồi "
Anh đi ngay bên Hạ Chính, không nhanh không chậm đáp :
"không phiền "
Sau đấy hai người rời khỏi phòng chỉ còn mình Lâm An trầm tư nhìn theo .
Đến bữa trưa cũng không thấy anh quay lại . Cô dùng bữa xong liền ngủ một mạch đến chiều .
Khi cô tỉnh dậy đã quá ba giờ chiều . Trong phòng chỉ có mình cô, Lâm An với lấy khăn choàng rồi ra khỏi phòng để tới thăm Đoàn Ân .
Phòng của Đoàn Ân nằm ở tầng dưới nên giờ cô đang ở trong thang máy .
Bệnh viện Las Pinas được thiết kế theo hình chữ U, thang máy ở đây có thiết kế bằng kính trong suốt nên Lâm An có thể nhìn toàn cảnh từ đây .
Thông qua lớp kính dày, cô nhìn thấy Bạc Tử Sâm và Hạ Chính đang đứng cạnh vườn hoa nói chuyện . Cô không đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3724352/chuong-87.html