Chương trước
Chương sau
Thư phòng rộng với nhiều tủ sách, chính giữa là bàn trà lớn bằng gỗ quý, trong cùng là bàn làm việc .

Kiều Sở Thành vác theo gương mặt không cam lòng đi vào thư phòng trên tầng hai . Vừa mở cửa bước vào anh ta đã ngoạc mồm than :

" Lão đại à, anh xem, tôi đây là đang khen bà chủ tương lai . Cớ gì anh cắt lương cuối năm của tôi ? "

Bạc Tử Sâm ngả người vào ghế da, động tác cầm bút kí giấy tờ dừng lại . Anh nheo cặp mắt hổ phách sau chiếc kính nhìn Kiều Sở Thành đanh kêu than, giọng trầm thấp vang lên :

thêm câu nữa là hết lương năm sau

Kiều Sở Thành im bặt, anh ta gượng cười khà khà, đưa tay lên gãi gãi mặt, trầm ngâm suy nghĩ tìm cách để cuối năm có cơm ăn .

Thư phòng lại rơi vào yên tĩnh chỉ có chiếc bút máy mạ vàng ma sát trên giấy kêu " xoẹt xoẹt " . Đầu bắt đầu nhảy số, rất nhanh Kiều Sở Thành đã có cách . Anh ta ra khỏi phòng, tiến đến phòng Lâm An cách đấy một phòng gõ cửa .

Vì miếng cơm manh áo, liều thôi .

Kiều Sở Thành chuyển mục tiêu sang Lâm An nhưng anh ta đâu biết chính nhờ lời ban nãy nên Bạc Tử Sâm đã bỏ qua chuyện cắt lương rồi .

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng đánh thức Lâm An đang ngả người trên giường . Cô không ngủ chỉ nhắm mắt nằm êm lưng thôi . Lâm An nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là quản gia Charlot nên đi ra mở cửa . Cửa phòng mở ra theo động tác của cô, đập vào mắt là khuôn mặt với làn da ngăm ngăm đang niềm nở .

Kiều Sở Thành thấy cô liền giở giọng nịnh hót nói dối không chớp mắt :

cô Lâm, lão đại bảo tôi qua dẫn cô đi thăm quan biệt viện cho đỡ buồn chán . Mời "



Lâm An có vẻ không tin lắm nhưng đi lại xung quanh thăm thú cũng được, dù sao nơi này cũng là địa bàn của bang chủ Pahayagan . Cô rất tò mò .

Lâm An được dẫn đi thăm quan xung quanh biệt viện trắng bởi một hướng dẫn viên dởm . Anh ta nói về cảnh quan thì ít mà thuyết minh ba hoa về bản thân thì nhiều . Nói tràng giang đại hải mãi cuối cùng cũng chỉ mong cô nói tốt với lão đại giúp anh ta mấy câu ( ý là để lão đại đừng cắt lương của anh ta). Lâm An nhức hết cả tai nên bỏ lại Kiều Sở Thành đang luyên thuyên không ngớt mồm, một mình tự đi dạo xung quanh .

A

Cô dừng chân tại vườn hoa nhài Ả Rập .

Hoa nhài Ả Rập là quốc hoa của Philippines . Người dân ca ngợi đây loài hoa là hiển thân của sự tinh khiết, tận tâm, giản dị và hy vọng nhưng cũng mang sức mạnh. Đặc biệt, loài hoa này còn được xem là hiện thân của tình yêu đẹp, chung thủy . Quả là một loài hoa tuyệt đẹp .

Hoa nhài Ả Rập là loài hoa chỉ nở về đêm và héo vào ban ngày nên Lâm An có chút tiếc nuối khi không được thấy nó .

Đi dạo hơn một tiếng khiến chân cô có chút mỏi, Lâm An rẽ vào đình nghỉ mát gần đấy . Khi gần tới nơi thì cô đứng sựng lại . Phía trong đình có một vật thể to lớn đen ngòm từ đầu đến chân, chỉ có đôi mắt màu vàng sáng quắc đang châm rãi mở ra, cổ còn phát ra tiếng gừ gừ .

Vật thể màu đen thấy có người lạ trước mặt liền nhe nanh sắc nhọn khẽ gầm,

nó đứng dậy tiến lại gần phía cô, đuôi không ngừng phe phẩy .

Lâm An đứng im bình tĩnh nhìn con báo đen trưởng thành với chiếc vòng màu trắng trên cổ đang đi vòng quanh cảnh giác nhìn cô . Không ngờ lại có báo đen trong biệt viện .

À Pahayagan có nghĩa là báo mà, thấy nó cũng không lạ .

Một người một thú nhìn nhau cả mười mấy phút cũng không có động tĩnh gì. Lâm An biết báo đen là loài hung dữ, hơn cả cô còn là người xa lạ lần đầu xuất hiện nên chỉ cần xơ xẩy chút thôi thì con báo này sẽ không ngần ngại bổ nhào đến xơi tái cô đậu .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.