Sáng sớm hôm sau, tuyết trắng rơi lất phất kèm với mưa phùn rải rác trên đường .
Trong phòng ngủ, Lâm An cuộn mình trong chiếc chăn ấm ngủ say . Tối qua cô bận điều tra nội gián cho phía quân đội nên đi nghỉ muộn, hậu quả là đến giờ cô vẫn chưa tỉnh giấc .
Mãi đến khi điện thoại trên hộc tủ kêu lên mới đánh thức cô dậy . Hàng lông mi cong vút khẽ động đậy rồi từ từ mở ra, Lâm An ngồi dậy với tay lấy điện thoại ấn nghe
Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai khiến cô bất ngờ
"dậy chưa ?"
Lâm An tỉnh ngủ hẳn luôn, cô đưa tay vén lọn tóc xoã dắt vào tai đáp, giọng vẫn còn ngái ngủ
" vừa mới dậy "
" ừ, xuống đây "
Anh tới sao ? Cô không nghĩ nhiều vội xuống giường lấy áo khoác lụa khoác lên người rồi xỏ dép đi nhanh ra ban công . Gió lạnh xuyên qua lớp áo vải lụa mỏng khiến cô khẽ rùng mình . Lâm An vẫn giữ bên tai điện thoại, từ trên tầng hai nhìn xuống, cô đã thấy chiếc xe quen thuộc . Giữa những hạt mưa tí tách cùng tuyết rơi lất phất là một chiếc xe đen đang đậu trước cổng, trên mặt đã phủ lớp tuyết mỏng . Xuyên qua cửa kính đang hé mở, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đang dán chặt lên người mình .
Bạc Tử Sâm ngồi trong xe nhìn lên cô gái ăn mặc phong phanh với mái tóc khẽ bay trong gió . Anh hơi nhíu mày hỏi :
"Sao lại mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3631154/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.