Ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Chi cầm chổi, bình tĩnh hỏi anh, “Cậu có chuyện gì không?”
“Nhìn thấy bạn cùng bàn mà chào hỏi cũng không được à?”
Đôi chân dài bước xuống xe, anh tựa người vào xe, một tay đút trong túi, vẻ mặt có chút phóng túng.
Ánh trăng màu bạc chiếu lên người anh càng thêm vẻ lạnh lẽo, bóng dài chiếu trên đất, giống như phim vậy.
“Ừ, chào buổi tối.” Hạ Chi nhu thuận nói.
Giang Ngự bật người, anh chưa từng gặp cô gái nào khác người như thế này.
Hạ Chi tiếp tục dọn dẹp, Giang Ngự cũng không đi, cứ đứng vậy nhìn cô.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thật sự không tự nhiên lắm, Hạ Chi đành hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
“Ông đây thích nhìn cậu không được sao?”
Lời nói mập mờ như thế mà còn nói tự nhiên như vậy, chắc là tùy ý nói thôi.
Hạ Chi xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, may mà giờ là buổi tối không ai nhìn thấy.
Cô vốn dĩ là người không thích ở chung với người khác giới, huống hồ còn là người nắng mưa thất thường như Giang Ngự.
“Miểu Miểu…”
Liễu Tư Nhiên từ trong nhà đi ra.
Hạ Chi còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngự đã lên xe rồi rời đi.
Mẹ Hạ nhìn bóng dáng Giang Ngự, có chút lo sợ hỏi Hạ Chi, “Nam sinh vừa nãy là ai thế con? Hai đứa quen nhau à?”
“Cậu ấy là Giang Ngự, là bạn cùng lớp của con ạ.”
“Con học cùng với nó?” Mẹ Hạ cau mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-long-anh/3090510/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.