Da mặt Hạ Chi mỏng, nghe Giang Ngự nói thế, hai tay cô nắm góc áo, nói: “Cảm ơn cậu.”
“Chỉ nói cảm ơn thôi à?”
Hạ Chi không hiểu ý anh.
“Tôi đói rồi, cậu mời tôi ăn cơm trưa đi.” Giang Ngự cho một lý do hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng chẳng cho cô cơ hội từ chối.
Cô nhớ đến chuyện lúc trước anh mua cho cô chiếc mắt kính, vậy nên đành đồng ý.
Hai người đi tới quán mì lần trước, gọi hai bát mì sườn kho.
Giang Ngự ăn uống rất quy củ, kể cả cách ăn mặc trông cũng giống thiếu gia nhà giàu.
Nghĩ kĩ lại thì dáng vẻ của Giang Ngự rất đẹp trai, cực kì ưa nhìn, nhất là đôi mắt rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Hạ Chi ngồi đối diện không ngừng suy nghĩ.
Bầu không khí hòa hợp giữa hai người nhanh chóng bị phá hủy.
“Yô, đây không phải là Giang thiếu gia đấy ư? Đi ăn với người yêu à?”
Nhìn bộ dáng côn đồ thêm cả lời nói khó nghe của người kia, Hạ Chi không khỏi nhíu mày.
Giang Ngự không nhìn cậu ta cũng chẳng trả lời, anh nhìn xuống bàn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí.
Nếu tên nhãi kia còn dám nói thêm một câu nào nữa anh chắc chắn sẽ làm cho cậu ta muốn nói cũng không được.
Mấy người kia thấy vậy cũng không dám động tới nữa, đi ra chỗ khác tìm bàn trống ngồi xuống.
Hạ Chi phát hiện mắt Giang Ngự không đẹp như vừa nãy nữa, ánh mắt ấy làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-long-anh/3090508/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.