***
Chương 47: Không nhìn không nhìn
Mặt dây chuyền phỉ thúy hình tròn, khi đặt trong lòng bàn tay y còn lưu lại hơi ấm từ tay của Bạch Tri Thu. Thương Vân Tú cẩn thận dùng đầu ngón tay lướt qua mặt ngoài, cảm nhận được sự bóng loáng và tinh tế hệt như vẻ ngoài của nó. Y ngẩng đầu nhìn Bạch Tri Thu với vẻ không chắc chắn, đối phương chỉ cười, nụ cười ấm áp ấy giống như người mẹ nhìn đứa con của mình.
Thương Vân Tú lại trở nên căng thẳng, y không quen kiểu nhìn chăm chú này. Vậy nên biểu cảm và hành động của y đều lộ ra vẻ lạnh nhạt, tim đập bình bịch làm mặt y đỏ bừng lên, cũng may gió lớn đã kịp thời thổi tan chút nóng bức đó, để y duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh.
Không thể nói mãi về chuyện tình cảm, Bạch Tri Thu hỏi Thương Vân Tú gần đây đang uống thuốc gì, bà nghe Phó Vinh Khanh mô tả chi tiết tình hình của Thương Vân Tú. Nghe xong Bạch Tri Thu biết đây không phải nhất thời đổ bệnh. Khi còn bé mắc bệnh nhưng không quan tâm đến, đến khi trưởng thành sẽ yếu ớt hơn người bình thường một chút.
"Cô biết một vị trung y lớn tuổi, ông ấy cho thuốc rất chuẩn. Con không bị bệnh gì cụ thể, chỉ là do sức khỏe không tốt, uống Đông y điều chỉnh từ từ là tốt nhất." Bạch Tri Thu vốn là bác sĩ. Bà vô thức nhìn mặt của Thương Vân Tú, nhìn sắc mặt và màu môi để đưa ra chẩn đoán đại khái, bà nói: "Bình thường cô rảnh rỗi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045636/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.