Anh đi từ từ thôi, làm như ma đuổi ấy.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao lớn, hai người xuống xe rồi cũng vào trong. Giao thừa sắp đến nên tuyết giờ cũng ít rơi dần rồi không còn nữa.
Thẩm Nguyệt Dao nhìn xung quanh một lượt, cô không hiểu vì sao hắn lại đưa cô đi đến đây, cô chớp mắt liên tục vì nghĩ đây là khách sạn, không lẽ hắn định làm gì đó ở đây sao? Quả thật một tuần hắn ăn chay rồi nhưng sắp sang năm mới rồi không lữ là chuyện đó thật sao? Cô khẽ nuốt nước bọt:
- Đến đây làm gì? Không phải...không phải anh nói là đưa em đến một nơi sao? Em cứ tưởng...anh đưa em đến nơi xem rõ pháo bông lắm chứ?
Khóe môi hắn cong lên, hắn biết cô đang nghĩ gì trong đầu, không nói gì trực tiếp kéo cô đi.
Đi lên thang máy mà cảm thấy trong lòng bất an, biết thế cô sẽ ở nhà đón giao thừa cùng cha mẹ mình thì hơn.
- Xem pháo hoa trên này là được nhất, thấy sao? Ổn không?
Nguyệt Dao cười trừ, hóa ra nãy giờ cô nghĩ sai sao, hay là bản thân quá mong muốn điều đó nên thành suy nghĩ lung tung, cô thở dài nhìn hắn rồi cười phá lên. Hành động này khiến Lục Hạo Nghiên khó hiểu, có chút ngu ngốc, có chút đáng yêu.
- Em ổn không? Sắp sang năm mới anh sợ em...
- Sợ gì?
Cô nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhét vào trong tay hắn một mẩu giấy nhỏ, Hạo Nghiên nhìn lấy nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938125/chuong-33.html