Không sao cả, có anh đây đừng lo.
Cô biết hắn sẽ luôn ở phía sau lưng cô nhưng mà trong lòng cô vẫn bồn chồn, lo âu không nguôi. Đôi mày đã cau lại từ lúc nào, mím chặt môi. Đôi mắt chớp nháy liên hồi, dường như suy nghĩ của cô đang rất hoảng loạn.
Lục Hạo Nghiên tiến đến bên cô, vòng tay qua người cô, cằm hắn tựa lên vai cô, nhắm mắt mà hưởng thụ mùi hương quen thuộc trên người vợ mình.
- Em có biết đêm qua anh phải nhẫn nhịn thế nào không? Trong khi cừu ngoan lại dâng đến tận miệng mà anh vẫn không ăn đấy.
Thẩm Nguyệt Dao không biết nói gì, chỉ biết cười trừ, bởi cô vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, nhưng quả thật là đêm qua cô không chịu thật, nếu như là bản tính hắn thì phải ăn cô rồi mới phải lần này lại không. Có chút kì lạ. Nhưng cũng khiến cô phải mến độ hắn.
Nguyệt Dao quay người lại, vòng tay qua cổ hắn, rồi từ từ hôn lên môi hắn. Với hành động chủ động của cô khiến hắn ngẩn người, nụ hôn cô trao cho hắn vào sáng nay rất nhẹ nhàng, nhả môi hắn ra, cô khẽ mở miệng:
- Anh mới ăn kẹo sao? Trông ngọt quá.
Khóe môi của Hạo Nghiên từ từ nhếch lên, hắn đẩy nhẹ đầu cô vào sát hắn, khoảng cách hai người bây giờ rất gần, chỉ cách khoảng đủ để một tờ giấy mỏng chen vào, âm điệu trầm thấp nhưng lại ấm áp thốt ra:
- Vậy em muốn tận hưởng cái độ ngọt của kẹo này hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938126/chuong-32.html