Hay giao lưu thân thể với anh trước rồi giao lưu mặt đối mặt với họ sau?
Thẩm Nguyệt Dao chắp miệng:
- Chậc, em không có thời gian nói mấy chuyện vô bổ này với anh đâu, em đang trễ đấy.
Hắn cũng không còn làm nũng nữa, quay người cô lại, rồi thuận tay tắt bếp, bế thẳng cô lên. Với hành động bất ngờ của Lục Hạo Nghiên khiến cô mở to hai mắt long lanh mà nhìn hắn, tay liên tục đánh nhẹ vào vai hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Lục Hạo Nghiên, em nói anh nghe, em sắp trễ giờ rồi. Anh đừng làm vậy có được không?
- Vậy anh hỏi em, giữa anh và công việc, cái nào quan trọng hơn.
Thẩm Nguyệt Dao nở nụ cười nhẹ nhàng, hai chân cô ôm lấy hông hắn, một tay chạm nhẹ lên đỉnh mũi hắn, nói:
- Cái nào cũng quan trọng, nhưng anh quan trọng hơn, đúng ý anh rồi chứ?
Lục Hạo Nghiên phì cười:
- Chưa!
Hắn hôn lên đôi môi đã tô lên lớp son đỏ mà cô đã chuẩn bị rất qua loa, đôi mày cô khẽ cau lại nhưng ánh mắt vẫn phản lên một sự sung sướng khó tả, không được cô còn có buổi giao lưu nữa mà, cô kháng cự đẩy Lục Hạo Nghiên ra nhưng vốn dĩ hắn ta quá mạnh, cơ bản cô chống lại không nổi.
- Sáng dậy hấp tấp thế này là không nên, vẫn nên tập thể dục một chút để cơ thể khỏe mạnh hơn chút.
- Tập thể dục này khiến em kiệt sức thì có, có phải anh cho mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938123/chuong-34.html