Hoa mai tàn úa, lại đương lúc hoàn hôn vốn nên là một khung cảnh quạnh quẻ trong rừng nơi ngoại thành xa xôi, nhưng khắp nơi lại ầm ĩ không ngớt. 
Là tiếng khóc. 
Vừa có một trận mưa, trong cả cánh rừng lầy lội bùn xình, cũng chính nơi đó đang có rất nhiều ngươi chen chúc. Già trẻ lớn bé, không phân tôn ty, không ngại bẩn thỉu núp chung một chỗ, hoặc đang run lẩy bẩy, hoặc mặt xám như tro tàn, hoặc là buồn bã thút thít. 
Một số nhỏ đang khe khẽ bình luận còn nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh bên ngoài. 
Một người đàn ông cao to vạm vỡ thở dài: "Haizz những ngày này vốn nên bình yên an ổn, cho dù có đốt giết cướp giật, cũng không đến mức bắt hết tất cả mọi người phải không." 
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tất cả mọi người trong thành đều bị vây trong rừng mai rộng vài dặm này. Mà bên ngoài có một bức tường nhìn không thấy nhưng chạm vào là chết. Lúc trước mọi người còn không tin, sau khi có mấy người ngã xuống đất vẫn không đứng lên, bọn họ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lúc đó cảnh khổ cực lầm than bao phủ trêи không rừng mai. 
Ông lão bên cạnh đang ôm cháu trai nói tiếp: "Nghe nói là yêu quái ăn thịt người, nhưng tại sao lại muốn bắt lão già ta đây, người chỉ còn da bọc xương ăn đâu có ngon chứ." 
Đứa bé trong ngực ông ta bị dọa sợ đến run rẩy. "Ông ơi đừng nói nữa, con sợ lắm." 
"Chớ sợ chớ sợ, hây da..." Ông lão vỗ vỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111411/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.