Ba năm trôi qua, Lộc Thời Thanh trở về.
Trêи đườn đi nhìn thấy, Hồng Trần Giới khắp nơi hoang tàn, bá tánh lang bạt đầu đường xó chợ, ăn bữa hôm lo bữa mai, ngày ngày sống trong lo sợ bất an. Thân là môn phái có sức nặng trong Hồng Trần Giới hiển nhiên cũng phải đứng mũi chịu sào.
Bước vào sơn môn, từ xa đã trông thây nơi mặt biển phía đông đang dân lên một vòng hút nhật*, đang chầm chậm mọc lên giữ khe hở giữa hai thanh trụ cắm trước Thiên Kính Phong.
*hút nhật: mặt trời
Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ, vẫn như trước đây.
Lại nhìn bên rìa của hai ngọn núi lớn, trêи đỉnh núi có đệ tử tụ tập, mấy vạn thanh kiếm đang vùng vẫy trong ánh rạng đông, tựa như những ngôi sao lay động.
Trật tự rành mạch. Trong lòng Lộc Thời Thanh thoáng thả lỏng, xay người nói: "Tinh Tinh, Hoài Hư, quả nhiên không có việc gì."
Nhưng cũng từ đó suy ra giả thuyết kia có thể là thật-- rất có thể giống như trong lời đồn, Thương Hải Nhất Cảnh đã khuất phục một thế lực nào đó.
Tâm tình Lộc Thời Thanh phức tạp. Thương Hải Nhất Cảnh thân là một trong tam dại danh môn, trước có chưởng môn Trường Bạch Tuyết Lĩnh phản kháng đến chết, sau có Côn Lôn Thái Hư đỉnh cát hung chưa biết, nếu Thương Hải Nhất Cảnh làm ra chuyện này thật, không những hiện tại sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Mà đợi sau khi nguy hiểm qua đi, chuyện này cũng sẽ bị ghi vào sử sách, mang tiếng xấu muôn đời.
Cố Tinh Phùng tiến lên nhẹ nhàng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111412/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.