Bùi Lệ líu lưỡi nói, "Thoại...Thoại bản?"
Lộc Thời Thanh lại thở dài: "Nếu ta và Tinh Tinh là nhân vật trong thoại bản, sau khi ta nói những lời kia, tất nhiên vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nhau nữa. Mỗi lần nhớ đến sẽ đau buồn nuốt lệ, vì vừa hiểu lầm đối phương vừa tra tấn chính mình."
Cố Tinh Phùng tưởng tượng đến lời nói của hắn, mồ hôi lạnh trêи trán chảy thành dòng.
Lộc Thời Thanh đau lòng không thôi, vội giơ một tay lên, kiên định nói: "Tinh Tinh yên tâm, sau ngày hôm nay cho dù là nói dối, ta cũng sẽ không nói ra những lời như thế này dù chỉ một chữ."
Trái tim Cố Tinh Phùng như ngừng đập.
Vốn y định theo thương lệ nói câu "Không sao", nhưng y gặp phải biết bao lận đận trải qua nhiều chuyện trêи đời, cũng đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn bị một câu nói nhẹ nhàng của Lộc Thời Thanh đánh bại. Đến cuối cùng y chỉ gật nhẹ đầu nói một tiếng: "Dạ"
Bùi Lệ tức giận không thôi: "Lý nào lại vậy, Cố Tinh Phùng ngươi không thấy sư tôn đang thề ư?, Ngươi buộc người ta phải thề mà ngươi chỉ gật nhẹ cái đầu thôi hử!"
Lộc Thời Thanh chợt nhíu mày, "Hoài Hư, ngày xưa ngươi bức bách ta thế nào ngươi tự rõ. Ta đây tình nguyện lập câu thề, thì sao ngươi phải nói xấu Tinh Tinh?"
Bất thình lình bị răn dạy, khiến Bùi Lệ sửng sốt không thôi.
Cố Tinh Phùng nhìn Lộc Thời Thanh rồi lắc đầu: "Không nên tức giận."
Lộc Thời Thanh treo lên nụ cười trong tít tắc, vỗ vỗ tay Cố Tinh Phùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111410/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.