Liêu binh vốn bị Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều giết đến kinh hoàng khiếp đảm, bây giờ nhìn thấy chủ tướng đã chết, sĩ khí tan vỡ, toàn bộ đầu hàng.
Thích Thiếu Thương thở phào một hơi, bắt đầu thấy trên lưng đau nhói, một ngụm máu xông lên tới cổ, lại bị hắn gắng gượng nuốt xuống.
Cố Tích Triều nhìn lướt qua vết thương trên lưng hắn, nhíu nhíu mày, nói: “Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn, vào thịt ba phân, giáp mặt Diêm Vương. Thích đại hiệp, để xem lần này ngươi có chết hay không!”
Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn y, cười lên, “Ta không chết nổi đâu.”
Sắc mặt Cố Tích Triều chợt biến, tung người xuống ngựa.
Thích Thiếu Thương cũng xuống ngựa, dặn dò trại binh đi thu gom binh khí và ngựa của Liêu binh đầu hàng rồi trói bọn chúng lại, xong liền đi ra xa khỏi đám người, gọi Mục Cưu Bình tới.
“Moi đầu mũi tên ra! Nhanh!”
Mục Cưu Bình cắt chỗ áo trên lưng hắn ra, chỉ thấy trên mũi tên có hai hàng móc câu chỉa ra, khít như răng sói, khảm sâu vào thịt, cắt miệng vết thương rách tươm, máu thịt nhầy nhụa, thảm không thể tả.
Mục Cưu Bình cầm dao trong tay, lại không thể nào đâm xuống, hai mắt đỏ ngầu, nấc lên một tiếng, “Đại đương gia!”
Cố Tích Triều đứng từ xa nhìn, chau mày, đi tới, đẩy hắn ra, “Để ta!”
Y lấy từ trong người ra một con dao nhỏ, hơ qua lại trên hỏa chiết tử, nhắm chuẩn vết thương, một dao đâm xuống, sát cạnh thân tiễn, mũi dao lần theo móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368233/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.