Từ đằng xa, có một người ở giữa một dải hoang mạc đang theo dõi cảnh tượng này, mặt không lộ cảm xúc.
Y nhìn Thích Thiếu Thương lao về hướng Đạt Lỗ Hãn, lại nhìn hắn xông ngược trở lại, chắn ngay trước người Mục Cưu Bình.
Y nhìn tiễn phóng tới trước mặt hắn lần lượt bị đánh rớt, lại nhìn thấy hắn quay lưng về quân Liêu, để lộ toàn thân dưới mưa tên.
“Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương…”
Trong lòng y có rất nhiều lời, nhưng miệng chỉ có thể lặp đi lặp lại ba từ này, dường như ba từ này là ẩn số lớn nhất đời y, dù y có dồn hết tài trí thông minh của mình cũng không thể tìm ra đáp án.
Thích Thiếu Thương đã không kịp quay người khua kiếm, Mục Cưu Bình cũng không kịp đẩy hắn ra— hắn cũng không thể đẩy nổi, bọn họ chỉ có thể ở trong mắt nhau nhìn thấy cùng một loại tình cảm, một loại tình cảm giữa huynh đệ, bất chấp sống chết, lúc nào cũng có thể hy sinh vì đối phương.
Ngay lúc này, bên tai họ đồng thời vang lên một trận quỷ khóc thần hào.
Mục Cưu Bình nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng lóa như tuyết vút tới sau lưng Thích Thiếu Thương, vạch thành một đường vòng cung giữa không trung, gạt bay hơn phân nửa số tên phóng tới.
Mục Cưu Bình không kịp suy nghĩ, lập tức vung thương quét đi những mũi tên còn lại.
“Đại đương gia! Huynh sao rồi? Huynh không sao chứ?” Hắn lo lắng hét lên.
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, lật tay vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368231/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.