Hai người cưỡi ngựa đi mấy chục dặm, đến chỗ đất hoang bên dưới chân núi Liên Vân.
Cát vàng mênh mang, mộ phần cô quạnh.
Thích Thiếu Thương xuống ngựa, lấy túi rượu và chén rượu từ trên lưng ngựa xuống, nói: “Ta đi bái tế huynh đệ.”
Cố Tích Triều chỉ ưm một tiếng, quay người đi ra chỗ khác.
Thích Thiếu Thương quỳ một chân xuống, rót đầy một chén rượu, đặt xuống trước mộ, lại đưa tay nhổ đi cỏ dại mọc trên mộ.
Hắn quỳ ở đó rất lâu, chuyện cũ nối tiếp nhau vụt qua trước mắt, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ân oán tình thù không ngừng cuộn trào trong ngực hắn, lẫn lộn không phân rõ ranh giới, khiến ngũ tạng như bị thiêu đốt.
Nội thương còn chưa khỏi, một cơn đau buốt xộc lên tim, một bụm máu tươi nóng hổi phun ra, rỏ vào trong chén rượu trước mặt.
Đằng sau chợt nghe tiếng y sam phần phật, Cố Tích Triều không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Tới tế bái các huynh đệ trại chủ của ngươi.”
Thích Thiếu Thương lạnh nhạt nói: “Ngươi còn nhớ được họ?”
Cố Tích Triều không trả lời, vén vạt áo quỳ một chân xuống, “Nhị trại chủ Hổ Khiếu Lao Huyệt Quang, Tam trại chủ Hồng Bào Gia Cát Nguyễn Minh Chính, Tứ trại chủ Phi Viên Câu Thanh Phong, Ngũ trại chủ Thương Bá Du Thiên Long, Lục trại chủ Sơn Quỷ Mã Chưởng Cự, Thất trại chủ Côn Vương Mãnh Hữu Uy, các người tuy không phải do chính tay ta giết, nhưng đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.