Con người dù sao cũng là động vật trên cạn, cái kiểu rung chuyển xóc nảy trên biển một thời gian dài thế này làm người có cảm giác không khoẻ chút nào.
Căn cứ vào ghi chép trên các loại hải chí, trong các trường hợp chết ngoài ý muốn ở biển, tuyệt đại bộ phận không phải chết đuối hay chết khát, mà là tự tử chết do say tàu chịu không nổi.
Triển Chiêu phiền muộn đứng trong khoang thuyền, mới qua một đoạn thời gian rất ngắn thôi đã xuất hiện phản ứng say tàu rồi, đứng mũi chịu sào là Mã Hán.
Triệu Hổ cũng có chút khó chịu, có điều mặt không trắng bệch như Mã Hán ….
Tần Âu cũng cảm thấy cả người không thích hợp, đặc biệt là dạ dày..
Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên không hề có phản ứng gì khác, nhưng khiến ọi người giật mình chính là, Triển Chiêu bình thường thân thể kém nhất, lúc này lại phơi phới như chẳng có việc gì.
Triệu Tước cũng không có việc gì, vuốt cằm quan sát mọi người..
“Này, đại ca, còn bao lâu nữa a?” Triệu Hổ tiến đến cạnh Tần Âu nhìn toạ độ trong màn hình, “Còn đi nữa chắc em cũng nhảy xuống biển luôn quá.”.
“Tính toán thời gian ra thì chí ít phải đến hừng đông mới tới.” Triển Chiêu hời hợt trả lời, “Đại khái còn khoảng 3-4 tiếng nữa.”
“Không phải chứ?!” Triệu Hổ há to miệng, sắc mặt Mã Hán bên cạnh trắng thêm vài phần..
“Này, Tiểu Mã ca, anh lát nữa có bóp cò nổi không a?” Triệu Hổ khó chịu còn không thành thật, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651888/quyen-15-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.