Chương trước
Chương sau
Đi vào gian phòng, là một thanh niên trẻ tuổi bề ngoài rất bình thường, có lẽ khoảng 27 tuổi đi? Không dễ xác định cho lắm. Vóc dáng không cao không thấp, tướng mạo không tính là đẹp, ăn mặc cũng rất bình thường.

Lâm Nhược cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng thực sự nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu, nhưng Tương Nam bên cạnh hình như đã nhận ra người, “Tiểu Cố.”.

Lâm Nhược phản ứng một chút… Tiểu Cố?.

Lập tức, Lâm Nhược nhớ ra, trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, quay sang hỏi Tương Nam, “Hắn là tài xế của chị?”

Tương Nam khẽ gật đầu..

Lâm Nhược nhíu mày nhìn Tương Nam, ý là —— không phải hắn bắt cóc chị đó chứ?.

“Thiếu gia, anh tỉnh rồi?”.

Lúc này, phía sau Tiểu Cố xuất hiện một cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ váy liền màu trắng, vừa mở miệng gọi Lâm Nhược là thiếu gia, giọng nói ngọt, điệu cười cũng ngọt, nhưng tướng mạo thật ra chỉ ở mức trung bình.

Lâm Nhược đương nhiên nhận ra cô ta, chính là một người giúp việc ở trong nhà, anh không rõ cô ta đã làm cho nhà mình được bao lâu, thậm chí còn không nhớ rõ tên cô ta lắm, dù gì anh cũng rất ít khi về.

“Thiếu gia có biết em là ai không a?” Cô hầu gái kia cười tủm tỉm đi đến, nghiêng đầu nhìn anh, “Em là Emilia.”

Lâm Nhược trên dưới quan sát cô ta một chút, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lại —— cô gái này thoạt nhìn chỉ 16-17 tuổi, trong ký ức của anh, cô ta chí ít cũng làm việc được khoảng bốn năm, có lẽ do đồng phục nên trước đây không cảm thấy, hiện tại xem ra, hình như trẻ quá mức rồi. Càng lớn càng đẹp? Hay là không bao giờ già đi?….

Lâm Nhược nhìn chằm chằm vào cô ta đến phát ngốc, trong óc lại đang lo lắng các loại khả năng và tính hợp lý của nó, dần dần ở trong lòng phác thảo được vài đường nét cụ thể … Không lẽ, tất cả những thứ này, còn có một nguyên nhân sâu xa khác?.

“Anh rất thông minh, đã nghĩ được gì rồi?” Cô gái tự xưng là Emilia đoan trang hỏi Lâm Nhược

Lâm Nhược không nói, bắt đầu đem những chuyện từ đầu tới cuối xâu chuỗi lại, mà càng nghĩ, càng thấy quái dị.

“Hắc…” Emilia lại đảo mắt qua nhìn Tương Nam, nheo mắt, “Sao bà già thế a, chẳng giống tôi chút xíu nào!” Nói rồi, đưa tay chọc chọc khuôn mặt của Tương Nam.

Lâm Nhược kéo Tương Nam ra phía sau, hất tay Emilia ra.

Emilia nheo mắt nhìn anh.

Lâm Nhược mở miệng, “Cô căn bản không phải Emilia.”.

“A?” Lực chú ý của Emilia dừng lại trên người anh, “Khẳng định thế?”.

“Tôi đã thấy Emilia, ở trên con thuyền ma.” Lâm Nhược thản nhiên nói, “Các người không phải muốn tôi đưa các người đi tìm ả sao.”

Tiểu Cố nhìn cô hầu gái tự xưng là Emilia kia một chút.

Cô hầu cũng cười, “Anh thật thông minh.”.

“Bắt tôi là được rồi, bắt cả Tương Nam làm gì?” Lâm Nhược có chút không hiểu.

“Bởi vì bà ta biết nhiều thứ lắm.” Nàng hầu trả lời, rồi quay lại liếc nhìn Tiểu Cố.

Tiểu Cố hình như có chút e sợ cô ta, vộ lùi ra sau nửa bước..

“Bà ta vốn phải chết, không ngờ lại bị vài kẻ đáng ghét ngăn trở.” Nói rồi, cô ta tựa lưng vào tường liếc Tương Nam, “Em rất rất ghét bà ta!”.

Tương Nam cảm thấy mạc danh kỳ diệu, “Tôi không nhận ra cô.”.

“Câm miệng!” Ánh mắt cô hầu gái nhìn Tương Nam có chút nguy hiểm, “Biết mang bà tới đây làm gì không?”

Tương Nam nhíu mày.

“Lát nữa, tôi sẽ trói bà lại, chém đứt tay chân bà quăng xuống biển, xem có thể dụ cá lớn tới rỉa được không, ha ha ha.” Cô ta làm một tràng không biết là nói hay cười, có điều biểu tình rất âm trầm, sau đó quay lại nói với Tiểu Cố mặt mũi đã trắng bệch lại, “Đi, chặt một tay của bà ta trước cho tôi!”.

Tiểu Cố kinh hãi, “Tôi …”.

“Tôi hơi khát, muốn uống nước.”.

Không đợi Tiểu Cố nói xong, Lâm Nhược đột nhiên mở miệng, đưa hai ngón tay ra, “Cần hai ly nước.”.

Cô hầu buồn cười nhìn anh.

Lâm Nhược đối mặt với cô ta, “Thiếu gia muốn cô mang nước tới đây, phản ứng của cô chậm quá đấy.”.

Ngoài dự đoán của mọi người, cô hầu nọ không hề tức giận, trái lại còn do dự một hồi, lại nhìn chằm chằm vào mắt của Lâm Nhược một lúc, mới quay đầu lại, gật đầu với Tiểu Cố.

Tiểu Cố đi lấy hai ly nước đến, Lâm Nhược nhận lấy, tự mình uống một ngụm, thấy không có vị gì lạ, cũng không có gì không khỏe, mới đưa nó cho Tương Nam, còn bản thân uống ly còn lại.

Tương Nam cầm ly nước nhìn Lâm Nhược, nhưng thật ra đang rất bất ngờ, đại thiếu gia này thường ngày sống trong an nhàn sung sướng, không ngờ rất biết cách chiếu cố người khác, hơn nữa… lại đang bảo vệ mình.

“Anh đối tốt với bà ta thế làm gì?” Trên mặt cô gái giúp việc kia là biểu tình rất không hài lòng, “Bà ta già muốn chết.”

“Tôi có thể hợp tác với cô, nhưng trước hết cô đừng thương tổn người vô tội nữa.” Lâm Nhược mở miệng..

“Sao anh biết bà ta vô tội?” Cô ta cười nhạt, “Trên đời này ai là vô tội chứ?”.

“Cô chỉ cần nghe theo là được.” Lâm Nhược nhàn nhạt đáp lại, “Tôi định đoạt.”.

Làm Tương Nam bất ngờ chính là, nữ hầu nọ dĩ nhiên chỉ yên lặng hưởng ứng, không hề phản đối một câu.

Tương Nam dù sao cũng đã lớn tuổi, chị vô thức nhìn qua, thấy trong ánh mắt cô ta nhìn Lâm Nhược có sự ái mộ rất rõ ràng.

Tương Nam lập tức hiểu ra, cô hầu gái này thầm mến Lâm Nhược, mà kiểu đàn ông như Lâm Nhược, cả đời đều được vô số người để ý, cậu ta đương nhiên biết mị lực của bản thân, cũng biết sức ảnh hưởng của mình đối với những cô gái đó.

“Anh có đói bụng không a?” Emilia hỏi.

Lâm Nhược ngẩn người, gật đầu, “Có một chút.”.

“Em đi nấu gì đó cho anh ăn.” Nói rồi, cô ta cười tủm tỉm đi ra ngoài.

Tiểu Cố nhìn hai người một chút, cũng vội vã đi ra, đóng cửa lại.

“Hô…” Lâm Nhược thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Tương Nam cũng đang nhìn mình, chị ta thấp giọng nói, “Cảm ơn cậu.”.

Lâm Nhược lại có chút xấu hổ gãi gãi đầu, “Là tôi làm liên luỵ chị mới đúng, vô duyên vô cớ lại bị dính thị phi.”

Tương Nam nở nụ cười, hỏi anh, “Cậu tin tôi không?”.

Lâm Nhược ngẩn người, gật đầu..

“Cậu không sợ tôi là người xấu?” Tương Nam lại hỏi..

Lâm Nhược suy nghĩ một chút, “Người tốt hay người xấu không liên quan gì đến tin hay không tin, tôi tin chị vì chị thông minh lại trải đời hơn tôi.”

Tương Nam nở nụ cười, vươn người qua, thấp giọng nói vào tai Lâm Nhược, “Cho cậu ba lời khuyên …”

Lâm Nhược kinh ngạc nhìn Tương Nam, “Hữu dụng không?”.

Tương Nam gật đầu, “Tôi tuy thể hiện vai Emilia không thành công, nhưng… hiện nay ngoại trừ Triển Chiêu ra, tôi hẳn là người hiểu Emilia nhất.”.

Lâm Nhược gật đầu..

Tương Nam lại trở về bên giường mình ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần..

Lâm Nhược cúi đầu, nhìn chiếc vòng trên tay mình, nó có màu xanh lam, màu của nước biển … Lâm Nhược nhìn có chút xuất thần..

….

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng rời mắt khỏi màn hình tablet, nhìn nhìn Triển Chiêu lúc ẩn lúc hiện không biết đang suy nghĩ cái gì, “Phát hiện cái gì à?”.

Triển Chiêu lúc này thần tình có chút kích động, “Tôi nghĩ đến một người.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh một hồi, buông máy tính ra, “Tôi rất muốn biết cậu đang nghĩ đến ai mà lại hài lòng thế.”

Triển Chiêu nheo mắt, “Nhân vật quan trọng!”.

“Quan trọng đến mức nào?” Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc ngón tay, “Qua đây, cùng thảo luận.”.

Triển Chiêu tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, chắp tay sau lưng, nhìn a nhìn chiếc tablet trên bàn, đột nhiên hỏi, “Lâm Nhược thông minh hay không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ Triển Chiêu đang định nói cái gì.

Chợt nghe từ bên kia bộ đàm truyền đến một giọng nói, “Thông minh.”.

….

Mọi người nhìn nhau—— là giọng của Bạch Cẩm Đường.

Mọi người vẫn còn nhớ Công Tôn đã nói qua, Bạch Cẩm Đường từng khen Lâm Nhược là người thông minh, hôm nay lại nghe anh ấy chính miệng nói ra, vậy là vô cùng đáng tin rồi.

“Vậy Tương Nam thì sao?” Triển Chiêu lại hỏi..

“Thông minh.” Bạch Cẩm Đường lại trả lời, sau đó dừng lại một chút, nói tiếp, “Hai người họ bổ sung cho nhau.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cậu nghĩ hai người họ nếu như liên thủ, hẳn là có thể vượt qua cửa ải khó khăn?”.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Có trí tuệ chắc là ổn rồi, nhưng về mặt sức mạnh vũ lực thì yếu hơn một chút, trừ phi…”

“Sức mạnh của Hàn Vĩ cao không?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút rồi nhướn mày, “Hơn nữa Emilia hẳn cũng không tồi.”

Triển Chiêu bỗng mỉm cười, nắm lấy quai hàm Bạch Ngọc Đường, “Cậu vừa thông minh lại vừa có sức mạnh! Perfect nha!”

Triệu Hổ nhìn Mã Hán..

Lạc Thiên nhìn Tần Âu..

Tất cả mọi người lắc đầu, cũng lười hỏi, dù sao đến lúc đó Bạch Ngọc Đường lệnh bọn họ làm gì bọn họ làm cái đó là được rồi.

“Này.”.

Lúc này, Triệu Tước đột nhiên nói với cô bé đang chuyên tâm nghiên cứu cờ năm quân, “Chú đặt tên cho bé nha!”

Cô gái nhỏ lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Tước..

Triệu Tước vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Bé sẽ tên là… Lam Muội Muội… Ai nha.”.

Lời nói mới ra khỏi miệng, Triển Chiêu phía sau liền không chút lưu tình quay lại đập vào đầu ông ta một cái.

Triệu Tước ôm đầu quay lại trừng Triển Chiêu..

Triển Chiêu cũng trừng lại, “Chú có đạo đức không hả!”.

Triệu Tước đi đến phía sau cô bé, híp mắt hỏi, “Bé tên gì?”.

“Lam Muội Muội!” Cô bé lập tức mở miệng..

Mọi người hai mặt nhìn nhau..

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, vuốt cằm, hình như có suy nghĩ..

“Với rồi giỡn bé thôi.” Triệu Tước giúp cô bé sửa lại tóc, suy nghĩ một chút, lại nói, “Gọi là Lam Mễ ha? Tiểu Mễ.”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt hạnh phúc gật đầu..

Triển Chiêu híp mắt nhìn Triệu Tước..

“Bé tên gì a?” Triệu Tước lại hỏi..

“Tiểu Mễ.” Cô bé này căn bản không có chút ý định phản kháng nào, dường như chỉ cần là Triệu Tước nói, có là gì cũng sẽ nghe theo.

“Cái gì mà Tiểu Mễ a.” Triệu Hổ cảm thấy khó nghe, liền chạy lại hỏi, “Cô bé, em thích tên là gì?”

“Tiểu Mễ!”.

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— cô bé này thật ngoan a!.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Đây là nguyên lý gì?”.

“Ừm… Hiệu ứng hình xăm.” Triển Chiêu lẩm bẩm một câu.

Mọi người vô thức liếc Ngọc Đường —— Là sao?.

“Thông thường xăm hình cũng có thể nghiện. Kỳ thực con người ai cũng có một mức độ cuồng tự ngược nhất định.” Triển Chiêu cau mày, hỏi Triệu Tước, “Bản thân Blue Doll có tính phục tùng rất cao sao? Bên trong chuyện này hình như có nhân tố quyết định nào đó …”.

“Tình yêu.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói một câu..

“A?” Tất cả mọi người quay đầu lại, Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tình yêu?”.

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cô bé thích Triệu Tước.”.

Triển Chiêu nhìn kỹ, thấy ánh mắt Tiểu Mễ nhìn Triệu Tước rất chuyên chú, Triệu Tước khẽ đưa tay vuốt vuốt tóc cô bé, Tiểu Mễ liền y hệt một con mèo hưởng thụ vỗ về, trong mắt toát ra sự mê luyến nồng đậm.

“A!”.

Triển Chiêu đột nhiên lớn tiếng, là một âm “A” thật dài, ai nghe thấy cũng sửng sốt, đều nhìn sang.

“Mấu chốt chính là tình yêu!” Triển Chiêu có chút vui mừng, “Bruce thật là thiên tài!”.

Triệu Tước nở nụ cười, “Vậy nhóc cũng hiểu vì sao Lâm Nhược lại trở thành trung điểm rồi ha.”.

Triển Chiêu gật đầu, “Thật thú vị.”.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường lên tiếng nhắc nhở, “Tiếng người!”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, như là đang sắp xếp lại ngôn từ, rồi mở miệng, “Còn nhớ lần trước đã nói không, phương hướng nghiên cứu của Bruce có sự tương phản với những nghiên cứu trước đó, những cái khác là chặt đứt cảm tình, mà ông ấy lại tăng gấp bội cảm tình, sợ hãi cũng thế, mà tình yêu cũng thế. Dù sao, tâm trạng của con người bị rất nhiều yếu tố khống chế, anh không thể nào đơn độc tinh luyện ra một loại tâm trạng đặc trưng nào đó được. Ví dụ như, chỉ biết giận dữ không biết vui vẻ, loại tâm trạng đó thực sự sẽ phá huỷ chức năng của não bộ con người, hiểu không?”.

Mọi người gật đầu, tạm thời có thể hiểu, đúng là những cơ quan khác nhau trong não bộ con người đảm nhận khống chế một cảm xúc khác nhau, bất kì cái nào bị tổn thương hoặc mất đi đều dẫn đến tính tình đại biến..

“Phương pháp đó sẽ phải phá hỏng toàn bộ một hệ thống hoàn chỉnh của cơ thể con người, cái Bruce muốn không phải là thứ đã bị cải biến mà là một chỉnh thể, vì thế ông đã tạo ra những con người đa sầu đa cảm, dễ vui dễ buồn, tức đến hận cũng sẽ yêu đến si! Cảm giác sợ hãi và ý thức tự vệ của Blue Doll cho bọn họ sức chiến đấu không bao giờ cạn, còn yêu thật sâu, sẽ làm bọn họ phục tùng không bao giờ dao động!”

“Nga…”.

Tất cả mọi người đã được giác ngộ —— thì ra là thế.

“Đúng vậy, nếu anh yêu một ai đó đến tận tâm khảm, thì sẽ tuyệt đối trung thành và phục tùng trung thành với người đó. Nhưng làm sao khống chế được bọn họ yêu ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Thông qua di truyền!” Triển Chiêu hưng phấn hẳn, “Di truyền ở loài người rất thần kỳ, ở trong bụng mẹ mười tháng đã có thể đem một vài thói quen mã hoá thành gen, con cái thường có khẩu vị trung hoà giữa bố và mẹ.”.

“Đúng nha, khẩu vị với yêu thích là có di truyền đó.” Triệu Hổ gật đầu, “Cha em thích ăn cay, em cũng thích ăn cay, còn mẹ em không thích ăn mùi tây, em cũng không thích mùi tây luôn!”.

Lạc Thiên và Mã Hán liền gật đầu —— ngôn ngữ của Triệu Hổ với đồ ăn của Triệu Hổ dễ hiểu hơn nhiều nha.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu ra, “Thế nhưng những trải nghiệm sau này sẽ làm thay đổi những thói quen và khẩu vị đó … Những vật thí nghiệm đó thoạt nhìn rất đơn thuần, vì phải bảo đảm có sự ngăn cách nhất định với xã hội. Nói cách khác những sản phẩm thực nghiệm thành công đối với ái tình sẽ là bẩm sinh, khẩu vị cũng là bẩm sinh, tức là từ gen mà ra. Sau khi đã yêu sẽ yêu đến chí tử bất du* cũng có thể cực độ điên cuồng, là bởi vì cảm xúc đã được nhân lên gấp bội… Á.”

*chí tử bất du: đến chết cũng không thay đổi

Bạch Ngọc Đường còn chưa nói xong đã bị Triển Chiêu cấu ột cái.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt..

Triển Chiêu khẽ lắc lắc đầu, rồi chỉ chỉ lên cái tai nghe anh còn đeo trên tai.

Bạch Ngọc Đường há miệng, thoáng cái đã nghĩ ra, rồi xấu hổ nhìn Triển Chiêu vò đầu..

Triệu Tước cười cười, những người khác hai mặt nhìn nhau —— tình huống gì a?!.

Đầu dây bên kia, Bao Chửng chưa từng để ý đến cuộc trò chuyện của Triển Chiêu bên này, dù sao lúc bọn họ phân tích vụ án đều không nói tiếng người, chờ có kết cục xuất hiện tóm hung thủ về là được, Bao Chửng đang cùng Tương Bình liên hệ với cảnh sát biển.

Nhưng mà, cũng có mấy người đang nghe, Bạch Diệp đang nghe, Mã Hân đang nghe, Triệu Trinh đang nghe… Công Tôn, cũng đang nghe.

Sau khi nghe xong, Công Tôn đột nhiên nhìn Bạch Cẩm Đường bên cạnh một chút.

Bạch Cẩm Đường há miệng … Không biết nên nói cái gì..

Công Tôn xoay người ra khỏi gian buồng nhỏ.

Bạch Trì đang ở trong bếp làm đồ ăn khuya ọi người, vừa đi vào cửa thì nhìn thấy Công Tôn khuôn mặt rất bình tĩnh đi ra ngoài, còn đụng phải cậu một cái.

Bạch Trì giật mình, cố sức bảo vệ khay đồ ăn, Bạch Cẩm Đường cũng vừa lao ra, hình như là đuổi theo Công Tôn.

“Chuyện gì a?” Bạch Trì bưng đồ vào phòng, hỏi Triệu Trinh..

Bạch Diệp vẫn như cũ diện vô biểu tình nhìn ra khơi xa đen đặc.

Triệu Trinh bất đắc dĩ nhún vai, “Chuyện tình cảm.”.

Bạch Trì càng buồn bực.

“Aii…” Đại Đinh gõ gõ vào microphone, “Chuột Bạch cậu gặp rắc rối to rồi nha!”.

Tiểu Đinh ôm cánh tay, “Kỳ thực nói mới để ý nha, đại ca đối với Công Tôn nhất kiến chung tình, chung đến mức làm người ta có cảm giác yêu đến ngàn vạn năm vẫn là cái bộ dáng chết đi sống lại vậy quá, có phải cũng liên quan đến di truyền không?”.

“Cái gì a!” Bạch Trì kinh hãi, “Cái gì liên quan đến di truyền cơ?”.

“Nói trắng ra là ba ba của đại ca thích kiểu hình giống Công Tôn, vì vậy Bạch đại ca cũng di truyền sự mê luyến đối với loại hình đó, mà bên trong loại mê luyến này có chứa tính phục tùng nhất định. Công Tôn là một người rất mạnh mẽ, cho nên…” Triệu Trinh chậm rãi phân tích, “Nói cách khác, nếu năm đó Bạch đại ca gặp được người mạnh mẽ kiểu kiểu như vậy, cũng sẽ nhất kiến chung tình, cũng sẽ yêu đến chết đi sống lại, như là tất cả chẳng liên quan gì đến Công Tôn, chỉ là vấn đề di truyền thôi.”.

Lúc này, Bao Chửng buông tư liệu trên tay xuống, bất thình lình quay lại hét về phía microphone, “Ai ấy người thảo luận chuyện tình cảm hả, mấy người ngốc cả rồi không phân được nặng nhẹ sao! Tìm không được Lâm Nhược về cho ta thì cả đám đi cọ WC!”.

Bạch Ngọc Đường vội giật tai nghe ra xoa xoa lỗ tai.

Triển Chiêu híp mắt nhìn anh, “Cậu xong đời, chọc phải tổ ong vò vẽ nhé! Anh hai lúc này chắc muốn chết đến nơi rồi quá!”.

Bạch Ngọc Đường cũng biết chính mình gặp rắc rối to rồi, nhưng thật sự không nghĩ tới ông anh nhà mình là một ví dụ điển hình a.

“Chú có biện pháp giải quyết không?” Triển Chiêu chọc chọc Triệu Tước..

Nhưng Triệu Tước chỉ hầm hừ khoanh tay lơ đẹp.

“Chú sao thế?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Dám mắng ta ngu ngốc.” Triệu Tước nói thầm, “Đúng là cái đồ động vật cấp thấp đen bóng IQ chỉ có một trăm!”

Mọi người khoé miệng vô thức co giật… Động vật cấp thấp IQ một trăm?.

“Bạch Trì đã từng nói, Lâm Nhược và Triệu Trinh rất giống nhau, cũng rất giống Triệu Tước, là kiểu thiên tài muốn làm gì đều có thể làm tốt.” Mã Hán tương đối quan tâm đến vụ án, đem trọng tâm câu chuyện kéo lại, dù sao chuyện của Công Tôn Bạch Cẩm Đường có thể giải quyết, hiện tại việc cấp bách chính là phá án.

“Bởi vậy Blue Doll bất giác bị Lâm Nhược hấp dẫn, anh ta mới bị cuốn vào bên trong, trở thành trung tâm của mọi vấn đề.” Triệu Hổ gật đầu, “Thì ra là thế a.”.

“Tình yêu với thiên tài… Yêu và phục tùng.” Triển Chiêu nở nụ cười, “Emilia là một người điên yêu, khi tình yêu của cô ta bị giẫm đạp, cô ta liền trả thù lên mọi người, đặc biệt là người cô ta yêu nhất.”.

“Nhưng trừ bạn bè đã chết của Lâm Nhược ra, Emilia không hề thương tổn người thân của Lâm Nhược.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nói cách khác, Blue Doll kia còn yêu Lâm Nhược.”.

“Chỉ cần Lâm Nhược biết mà lợi dụng điểm này, anh ấy có thể khống chế cô ta … Tình yêu kiểu này, giấu trong ánh mắt, Lâm Nhược có thể phát hiện. Mà giấu ở trong lòng, Tương Nam hẳn sẽ chỉ cho Lâm Nhược cách để lợi dụng… Đây là cái gọi là thông minh bù trừ.” Triển Chiêu khoanh tay cười cười, “Kỳ thực tình yêu của anh hai không hề bị di truyền ảnh hưởng.”.

Những lời này, Triển Chiêu quay lại hét vào tai nghe trên tai Bạch Ngọc Đường, đầu bên kia, Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường túm về gian phòng vừa lúc nghe được, liền nghiêng lỗ tai lắng nghe.

“Vì sao lại khẳng định như thế?” Bạch Ngọc Đường buồn bực..

“Bởi vì anh ấy coi Triệu Tước chỉ là cái thí.”.

….

Triển Chiêu vừa nói ra miệng, Triệu Tước đang nằm bắn MG lập tức chồm dậy muốn giáo huấn người, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ chạy tới tách hai bên ra khuyên can.

Công Tôn có vẻ dễ chịu hơn một chút, quay đầu lại thì thấy Bạch Cẩm Đường đang vô cùng ủy khuất nhìn mình, thần tình cực kỳ giống Lỗ Ban khi bị Lilya đuổi khỏi sô pha.

“Anh thật sự xem lão ta là cái thí?” Công Tôn nói thầm một câu, “Trên người lão lừa được không ít tiền đâu.”.

“Hai người đi xử đi!” Bạch Cẩm Đường lập tức ra lệnh cho cặp song sinh, không chút do dự..

Cặp song sinh chỉ chỉ vào Bạch Diệp đang ở phía trước, ý là —— người giám hộ còn ở kia kìa.

Bạch Diệp lại mở miệng, “Tôi cũng muốn trói cậu ta lại nhốt vào một chỗ, thả ở ngoài chung quy cũng là một tai họa.”

Bạch Cẩm Đường lôi kéo Công Tôn không tha, nhỏ giọng nói, “Chiêu nói xong sai, anh coi tất cả mọi người đều là thí hết, chỉ có em không phải thôi.”

Công Tôn lại dễ chịu thêm chút nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn phiền, Blue Doll gì đó chết tiệt a.

Tiểu Đinh Đại Đinh nháy mắt —— có gút mắc a, thật sự có gút mắc nha!.

Đại Đinh bất đắc dĩ —— một thân oán niệm như vợ lớn phát hiện ra tiểu tình nhân vầy nè ….

Bao Chửng thở dài —— đám người này thật là, còn không chịu để yên đi!.

….

Lâm Nhược nhìn đồ ăn đặt ở trước mắt, cùng với ả hầu gái đang ngồi xổm trên mặt đất ngửa mặt lên nhìn mình, nhớ tới lời khuyên thứ nhất Tương Nam cho anh —— Cảm giác của cậu đúng! Cô ta thích cậu, cậu mạnh hơn thế..

Lâm Nhược cùng cô ta nhìn nhau một hồi, đột nhiên đưa tay nắm cằm cô ta trầm giọng hỏi, “Tên là gì?”

Nữ hầu kia trong mắt toát ra một tia mừng rỡ, nhỏ giọng đáp, “Đều gọi là Emilia.”

“Ngả Lệ Á…” Lâm Nhược cuối cùng cũng nhớ ra cái tên quản gia từng gọi cô ta, “Cô tên là Ngả Lệ Á.”

Ngả Lệ Á thuận theo ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, em là Ngả Lệ Á, thiếu gia.”

Lâm Nhược mỉm cười, nhớ kỹ lời khuyên thứ hai của Tương Nam —— không nên quá mạo hiểm, cô gái này, không bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.